Trước đây, tôi từng nghe mọi người kể chuyện mẹ chồng nàng dâu. Ngay cả mẹ tôi cũng đã từng chịu cảnh cơm không lành, canh không ngọt với bà nội. Vì thế, trước khi đi lấy chồng, tôi tuyên bố dù có thế nào cũng không bao giờ sống chung với mẹ chồng.

Sau khi cưới, vợ chồng tôi mua được một căn chung cư nhỏ trên thành phố. Suốt thời gian ốm nghén, tôi phải nghỉ làm ở nhà. Chẳng ăn được, người tôi cứ lả đi. Thế nhưng khi chồng mở lời muốn đón mẹ lên sống cùng, tôi phản đối ngay.

Có điều nói là một chuyện, làm được hay không mới là vấn đề. Mang thai được 8 tháng thì tôi sinh non. Con yếu, tôi thì đau vết mổ, mẹ tôi lúc này cũng đang chăm chị dâu mới sinh. Thành ra nhìn đi nhìn lại, chỉ có mẹ chồng tôi là phù hợp.

Dù mẹ chồng khá hiền lành những tôi vẫn cảm thấy khó chịu - Ảnh minh họa: Internet

Thời gian đầu, tôi rất khó chịu với mẹ chồng. Thứ nhất là bà rất hay bế cháu, trong khi tôi nuôi con theo khoa học, muốn luyện cho con có nếp ăn ngủ tự lập. Thứ hai là cơm cữ toàn là những món truyền thống. Hôm nào chồng tôi mua ít đồ hải sản về cho vợ tẩm bổ là y như rằng, mẹ chồng tôi liền phản đối.

Nói đi cũng phải nói lại, mẹ chồng tôi khá hiền lành. Khi tôi góp ý thứ gì, bà cũng ghi nhận và làm theo. Thế nhưng bản thân tôi vẫn có tâm lý không thích sống chung. Thành ra hôm vừa rồi, tôi mới nói chuyện với chồng: “Giờ con 4 tháng, cũng cứng cáp rồi. Em nghĩ mẹ nên về nhà, chứ sống với mẹ em cũng thấy không thoải mái”.

Chồng tôi đắn đo một lúc rồi nói: “Mẹ già rồi, giờ về quê cũng chỉ có một mình. Mấy tháng nay nếu không có mẹ đỡ đần, chắc vợ chồng mình không kham nổi. Em cứ thử thức một đêm mới biết mẹ vất vả thế nào”. Sau câu nói đó, tôi cảm thấy khá tò mò, nhưng hỏi thì chồng lại làm thinh. Cho đến tối qua, tôi mất ngủ, chồng thì đi vắng, đang suy nghĩ lung tung, tôi lại nghe tiếng lục đục dưới bếp.

Ảnh minh họa: Internet

Nghĩ có trộm vào nhà, tôi cầm cây gậy golf của chồng rồi rón rén ra ngoài. Thế rồi đúng lúc đó, tôi va phải “người kia”, và đó chẳng phải kẻ trộm mà chính là mẹ chồng tôi. Hỏi ra mới biết, sợ tôi không ngủ được nên mẹ chồng mới tắt đèn để nấu cháo, sáng mai tôi dậy còn có đồ ăn ngay.

Nghe mẹ chồng nói vậy, tôi thấy cay khóe mắt. Sau đêm qua, tôi quyết định sẽ không để mẹ chồng về quê nữa. Dù sao thì cuộc sống cũng có lúc này lúc khác, tôi không thể vì sự sợ hãi của mình mà có lỗi với mẹ chồng.