Chồng dửng dưng, người cũ lại săn đón
Tôi và chồng vừa kỷ niệm 6 năm ngày cưới, chúng tôi đã có với nhau hai đứa con. Giống như bao nhiêu ngày kỷ niệm khác, chồng chẳng hề nhớ gì cả, tôi nhắc anh trước cả tuần, nhưng đến ngày anh vẫn quên với lý do bận nhiều việc. Sinh nhật tôi, ngày 8/3, hay 20/10 anh cũng chẳng bao giờ tặng tôi món quà, không phải riêng bây giờ, mà từ hồi yêu nhau cũng đã như vậy.
Biết tính chồng vô tâm, nên trước ngày lễ tôi thường nhắc chồng, trước thì còn bóng gió xa xôi, nhưng rồi bóng gió cũng không ăn thua, tôi nói thẳng, nhưng anh vẫn không sửa, và không có nhu cầu sửa.
Tôi trách móc, thì anh nói anh nhiều việc nên không để ý, mà chồng tôi chỉ là một nhân viên bình thường trong một cơ quan nhà nước, chứ đâu phải lãnh đạo gì mà anh nói nhiều việc.
Trong khi chồng dửng dưng với tôi, chẳng hề quan tâm đến cả ngày sinh nhật của tôi, thì người cũ lúc nào cũng săn đón, anh nhớ đến tôi trong tất cả những ngày lễ, ngày sinh nhật, kể cả ngày hai đứa chúng tôi chính thức yêu nhau và ngày chia tay, ngày tôi cưới người khác anh cũng không quên.
Tất cả những ngày ấy, anh đều có quà và mời tôi đi ăn uống, ban đầu tôi còn ngại ngần, từ chối, nhưng rồi sau nhiều lần chồng chẳng quan tâm đến tôi, tôi đã nhận lời đi với anh.
Chúng tôi chỉ ngồi nói chuyện như những người bạn bình thường, không vượt quá giới hạn của tình bạn, anh vẫn như ngày xưa, ân cần và dành mọi sự quan tâm đến tôi.
Ngày ấy, giá gia đình tôi không phản đối, chắc tôi và anh đã thành một đôi, nhưng gia đình phản đối, bố mẹ không muốn tôi lấy anh nên tìm mọi cách chia cách tình cảm của chúng tôi, chúng tôi chia tay mà cả hai vẫn còn yêu nhau.
Tôi lấy chồng được 2 năm thì anh lấy vợ, nhưng vẫn luôn dõi theo cuộc sống của tôi. Dành sự quan tâm đặc biệt cho tôi, anh vẫn nhớ tôi thích ăn phở cuốn, uống cà phê cho đường thay sữa, hôm nào đi ăn uống với anh, anh cũng gọi cho tôi 2 món đó, trong khi chồng thì chẳng bao giờ biết tôi thích ăn, uống gì, đến ngày sinh nhật của tôi cũng chẳng quan tâm.
Tôi càng cảm thấy ân hận, nuối tiếc vì đã chấp nhận từ bỏ người cũ đến lấy người chồng bây giờ, tôi sợ cái cảm giác mang chồng mình ra so sánh với người cũ, nhưng tôi không thể làm khác được.
Đang ngủ thì hồn bay phách lạc bởi cái tát trời giáng, tôi sửng sốt bật tỉnh và chết sững...
Cái tát trời giáng thẳng vào mặt đánh "bốp" khiến tôi hoa cả mắt. Càng sốc hơn là lý do vớ vẩn chẳng ra đầu ra đuôi của vợ tôi.
Nhìn cháu gái mới 10 tuổi hét lên thất thanh rồi đuổi theo chiếc ô tô sang trọng, tôi hoảng...
Con bé khóc lả đi sau khi chiếc xe đẹp đẽ ấy đi xa khuất tầm mắt. Tôi ôm cháu mà lòng đau như cắt. Giá như tôi đừng khó tính, có lẽ con bé không phải sống ở đây vì bố mẹ ly hôn.
Chồng phàn nàn về chuyện cô giúp việc ăn uống không điều độ bụng ngày càng to, tôi hốt hoảng...
Nghe chồng chê cô giúp việc bụng to như bà bầu làm tôi giật mình liếc mắt xuống bụng cô ấy. Thật không ngờ lại nhận ra một chuyện tày đình.
Về đến nhà, thấy mẹ quần áo rách tươm, ăn đồ thừa trong nồi, chồng không trách mà gọi tôi...
Tôi ám ảnh những đêm nằm ôm con mà suýt rơi con xuống đất vì quá mệt mỏi, bụng thì đói cồn cào nhưng không được ăn.