Trước đó, anh đã từng có gia đình và ly dị vợ cách đây sáu năm. Hai người có một cô con gái năm tuổi, hiện cháu ở với mẹ. Nói vậy để các bạn dễ hình dung, tôi đến với anh danh chính ngôn thuận, hoàn toàn không phải là "con giáp thứ mười ba".

Vì xác định đến với nhau lâu dài nên những dịp lễ tết, tôi đều đưa anh về quê, ra mắt bố mẹ. Trước mặt các cụ, anh tỏ ra rất hiếu nghĩa, lễ phép khiến ai cũng hài lòng. Duy nhất một điều quá khứ đã từng có vợ con của anh khiến mẹ tôi có chút buồn phiền lo ngại.

Tuy nhiên, thấy con gái mình ngây ngất trong men say hạnh phúc, mẹ cũng dằn lòng không muốn cấm cản. Những dịp Tết các năm trước, anh đều đặn về quê tôi chơi. Đến Tết năm rồi, anh than vừa bể nợ, tài sản xe cộ phải cầm cố hết nên không còn tâm trí gì.

Tôi nhắn tin động viên anh rất nhiều, nói anh cố gắng tạm gác mọi thứ để về quê chơi cho mẹ đỡ buồn. Giờ nếu anh cứ bám trụ ở Sài Gòn ba ngày Tết thì cũng không ai chịu giải quyết cho anh chuyện tiền nong ở thời điểm này. Nghe lời tôi, chiều 30 tết anh đáp máy bay về.

Tuy nhiên, cảm nhận của người phụ nữ đang yêu khiến tôi linh tính lần này anh không mấy mặn mà. Anh xuống nhà tôi trớt lớt cho qua. Được một ngày, anh nói do tâm trạng không được ổn nên quay về thành phố ngay hôm sau. Cả đợt Tết rồi, không có người yêu bên cạnh nên tôi thẫn thờ như cái bóng. Mẹ tôi nhìn con gái, chỉ biết động viên xoa dịu rồi lén tiếng thở dài.

Khi tôi quay về Sài Gòn, anh nhắn tin nói con gái anh chuẩn bị lên ở cùng bố. Thời kỳ đầu, bé chưa quen nên tốt nhất, tôi tạm thời lánh mặt, dọn về nhà chị gái tôi ở tạm. Khi mọi thứ đi vào ổn định, tôi có thể về ở cùng và làm quen dần với bé. Thương con riêng của chồng, không muốn cô bé ngay từ đầu chịu cú sốc vì phải ở cùng nhà với một người phụ nữ xa lạ, tôi đồng ý rút êm.

Ảnh minh họa.

Thế nhưng sau đó, anh cũng dần "rút êm" khỏi cuộc đời tôi. Các cuộc nhắn tin gọi điện thưa dần, cũng không thấy anh hằng ngày qua đón tôi đi ăn sáng như trước khi tôi chuyển đi, anh có hứa. Cố gắng đồng cảm với anh, nghĩ rằng thời gian này, anh phải toàn tâm lo cho con gái việc thích nghi với nơi ở mới - nên tôi không lên tiếng trách móc gì mà ráng đợi thêm.

Rồi tôi phát hiện mình có bầu. Không dằn được nữa, tôi gọi điện báo tin cho anh, bàn cách giải quyết. Đương nhiên một đám cưới như dự định ban đầu là điều tôi chờ đón ở anh. Nhưng không ngờ, anh dửng dưng một cách tàn nhẫn, nói thời điểm này việc có con không thích hợp, tốt nhất tôi nên bỏ đứa bé đi. Sự thay đổi đột ngột của anh làm tôi bị sốc.

Trước đó hồi còn ở cùng, mỗi lần tới tháng bị trễ, tôi trêu anh "có khi em có bầu rồi", anh nhảy cẫng lên, bế tôi vòng vòng, rồi nói "thiệt hả em, đừng nói giỡn anh nha, đừng làm anh thất vọng?".

Vậy mà giờ đây, khi lòng mong mỏi của anh trở thành sự thật, anh lạnh nhạt bảo tôi bỏ con. Hay những lần trước, anh chỉ làm màu với tôi. Còn thái độ tráo trở lạnh nhạt của anh thời điểm này khi biết tôi có bầu, đó mới chính là bộ mặt thật con người anh?

Tôi cương quyết không chịu, bản thân không thể làm một việc thất đức như vậy được. Tôi biết có rất nhiều bạn bè xung quanh, khi hạnh phúc làm mẹ đến, đã đang tâm chối bỏ. Giờ đây, vì nhiều lý do, họ khó có cơ hội đó thêm một lần nữa.

Chính bài học nhỡn tiền từ thân phận những phụ nữ khác khiến tôi bằng mọi giá giữ lại cốt nhục của mình, chấp nhận mọi khó khăn tủi nhục để được làm mẹ. Bản chất con người anh dần lộ rõ, anh nhắn tin liên tục hối thúc tôi bỏ con, trước khi đứa bé phát triển vượt quá tầm can thiệp của bác sĩ.

Tôi thẳng thắn đáp trả, bản thân chấp nhận sinh con và làm mẹ đơn thân sau đó, chỉ cần anh về quê tôi làm đám cưới "cho có", rồi tôi giải phóng cho anh ngay lập tức. Để khỏi ràng buộc khó khăn thêm về sau, chúng tôi không cần phải đăng ký kết hôn làm gì. Những việc tôi tha thiết anh làm, coi như lời khẩn cầu cuối cùng.

Tôi không thể vác cái bụng bầu về quê, khi trước đó không cưới xin chồng con gì. Mẹ tôi không thể sống nổi trước dư luận vẫn còn quá khác nghiệt bủa vây ở quê nhà.

Tôi xin anh hãy vì tình nghĩa mấy năm qua với tôi, thực hiện một hành động nghĩa hiệp cuối cùng với hai mẹ con. Vấn đề chu cấp cho con sau đó, nếu anh cảm thấy sẵn sàng thì làm, nếu không tôi cũng không ép uổng.

Bỏ qua lời khẩn cầu tha thiết của tôi, anh nhẫn tâm chặn số, cắt đứt liên lạc. Tôi hoang mang khi đứa bé trong bụng mỗi ngày một lớn lên. Thông qua một vài kênh tư vấn kín, tôi đã tìm ra giải pháp khả thi nhất cho mình ở thời điểm hiện tại.

Tôi dồn hết vốn liếng mình tích cóp trong mấy năm qua, tìm đến dịch vụ thuê chú rể hờ, nhằm hợp thức hóa đứa con trong bụng. Rồi vài tháng lên thành phố sống, lại giả vờ bị chồng bỏ với đứa con trong bụng có lẽ sẽ được xóm làng xót xa, thông cảm. Chỉ có mẹ tôi là biết chuyện và kế hoạch của tôi. Bà khóc ròng nhưng cũng đành theo ý của tôi vì bà sợ hàng xóm, họ hàng chê cười con gái "không chồng mà chửa".

Nhưng nếu thuê "chồng hờ", rồi tự tổ chức đám cưới, nhẹ nhàng cũng phải mất gần 100 triệu, hết sạch vốn liếng của tôi. Đến lúc nằm ở cữ, tôi lại sợ không có tiền để mua sắm đồ cho con, đi đẻ, rồi nhỡ con ốm đau. Vì thế tôi lại phân vân. Đứa con trong bụng đang ngày càng lớn dần, mà tôi cứ rối bời. Tôi có nên bỏ tiền thuê chồng không? Liệu có cách nào khác cho tôi không?