Tôi năm nay 30 tuổi, đã lấy chồng được 3 năm và chưa có con. Vợ chồng tôi sống riêng ngay sau lúc cưới mà chẳng cần phải ở trọ hay mua nhà trả góp như những cặp đôi khác. Bởi lẽ gia thế nhà chồng tôi rất khủng, việc mua nhà đối với anh nhẹ tựa lông hồng. Từng có những lúc tôi tự hỏi cuộc đời mình liệu giống như giấc mơ hay không, khi mà mọi thứ diễn ra quá đỗi suôn sẻ.
Chồng tôi là giảng viên trợ giảng một môn chuyên ngành hồi Đại học của tôi. Duyên số thế nào mà chúng tôi phải lòng nhau, rồi yêu nhau như biết bao người khác. Cuối cùng, hôn nhân là một kết quả tất nhiên sau bao tháng ngày bên nhau ngóng chờ hạnh phúc dưới một mái nhà.
Tất nhiên ban đầu tôi cảm nhận gia đình anh quá nổi trội so với nhà tôi nên mẹ anh còn nhiều lấn cấn, khó chịu trong lòng. Nhưng điều tuyệt vời nhất ở chồng tôi là anh ấy luôn đứng ra bảo vệ vợ trước những câu hỏi khó của mẹ. Thêm nữa, chồng tôi là một người cá tính, quả quyết, khi đã định làm gì thì đố ai cản được.
Về làm dâu nhà anh, tôi được hưởng nhiều đặc quyền. Kiểu như chẳng bao giờ phải động tay vào bếp núc, dù là lúc yêu nhau hay khi đã lấy chồng. Nhà anh có một bác giúp việc, vậy nên tôi đến nhà lúc nào thì bác ấy cũng đã chuẩn bị xong cơm nước rồi. Thậm chí ăn xong, bác cũng bảo nhiệm vụ của mình là phải dọn dẹp rửa bát, tôi là con dâu trong nhà nên đừng động tay vào.
Mỗi ngày qua đi, tôi cố gắng lấy lòng mẹ chồng mình. Thực ra nói to tát vậy chứ tôi không phải người quá tinh tế, chỉ biết mua hoa tới cắm trong nhà, thi thoảng tặng bà ấy cái áo, đồ gia dụng. Vậy mà chưa bao giờ tôi thấy bà ấy mừng rỡ, chứ chưa nói gì đến dùng đồ tôi mua cho. Ấy vậy tôi vẫn cứ mua tặng, tôi tin nếu tôi kiên trì, rồi sẽ đến một ngày mẹ chồng chấp nhận và biết đâu là ưa thích món quà đó thì sao.
3 năm trôi qua, khoảnh khắc mẹ chồng cười với tôi chắc chưa đến 20 lần...
Tầm 1 tháng tôi sẽ qua thăm mẹ chồng vài lần vì nhà tôi cách nhà bà ấy cũng không xa. Nhưng thường 2 hoặc 3 tháng mới có một bữa ăn cùng. Phần vì chồng tôi bận bịu, tôi không muốn lẻ loi mỗi mình đối diện với mẹ anh ấy. Vả lại nếu xuất hiện quá nhiều, chỉ sợ mẹ chồng càng ghét tôi mà thôi. Tốt nhất tránh gặp nhau nhiều nhất có thể, khi hỏi han chỉ gọi là qua loa, tôi biết bà ấy cũng chẳng quan tâm đâu.
Nhưng khoảng hơn nửa năm trở lại đây tôi bắt đầu để ý tới một chi tiết. Đó là lúc nào tôi ăn cơm cũng được dùng bộ bát đũa mới. Nhưng đặc biệt hơn mỗi mình tôi có dụng cụ ăn uống khác với mọi người trong nhà. Sở dĩ tôi phát hiện ra vì bác giúp việc là người xới cơm, bác ấy luôn để tôi dùng chiếc bát, đôi đũa khác biệt như vậy.
Khi thì là bát hoa, khi thì là bát có hình cây tre, nhưng chưa bao giờ được dùng bát có hoa văn cách điệu như bố mẹ chồng hay thậm chí là bác giúp việc. Tôi sinh nghi và định bụng hỏi mẹ chồng. Nào ngờ, sau lần tôi cất lời thắc mắc, mẹ chồng chỉ liếc xéo và đưa tôi một mảnh giấy. Nội dung trong đó làm tôi bần thần tới mức khóc nghẹn:
"Nhà này không chứa nổi những đồ dơ bẩn. Mỗi cái bát đôi đũa cô dùng đều sẽ bị vứt đi."
Sau đó, mẹ chồng lẳng lặng lên gác không nói thêm gì nữa. Trời ơi, hóa ra tôi phải dùng bát đũa mới khác hẳn so với cả nhà đều là có lý do... Không ngờ mẹ chồng lại luôn dành cho tôi cái nhìn ác cảm đến như vậy. Tôi đã làm gì cơ chứ? Bà ấy luôn giữ chấp niệm vì đã không ngăn cản con trai đến với tôi, nhưng tôi đâu có tội. Chúng tôi nhất quyết lấy nhau vì tình yêu. Có khi nào mẹ chồng nghĩ tôi tham lam gia tài của nhà bà ấy không?
Bây giờ tôi nên xử sự thế nào cho đúng mực đây mọi người? Liệu tôi có nên nói chuyện thẳng thắn với chồng, nhưng như thế chỉ sợ mẹ chồng sẽ càng ghét tôi...