Tôi và chồng lấy nhau khi cả hai chưa vững kinh tế, nuôi lấy nhau thôi đã chật vật. Vì vậy chúng tôi chưa có kế hoạch có con, muốn dành thêm thời gian để làm việc kiếm tiền.
Vì tính chất công việc nên tôi thường phải đi công tác xa nhà, đôi khi nhiều ngày không gặp chồng. Cũng vì lý do này mà vợ chồng tôi càng ngày xa cách. Tôi biết thế nhưng vẫn không có cách nào khác, vì với vợ chồng tôi thì kiếm tiền vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Một lần chồng tôi nhập viện mổ ruột thừa nhưng tôi lại đang đi công tác. Vợ chồng tôi sống xa nhà, không gần họ hàng, mà tôi chỉ có một cô bạn thân tên Ly nên đành nhờ cô ấy sang thăm chồng tôi. Dù ở xa nhưng ngày nào tôi cũng gọi hỏi han chồng, cũng biết Ly đang ở bên chồng. Ly cũng chẳng rảnh rỗi gì nhưng vì tôi nhờ vả nên cô ấy cố gắng thu xếp sang giúp đỡ chồng tôi. Tôi thấy vậy thì biết ơn cô ấy lắm.
Nói về Ly thì đây là người phụ nữ có ngoại hình, học thức nhưng đã ngoài 30 vẫn một thân một mình. Cô ấy cũng chẳng vội lấy chồng. Tôi và Ly biết nhau từ nhỏ, đến tuổi này còn là bạn bè thì đúng là hiếm thấy khó tìm.
Sau khi đi công tác về, tôi vội vàng ghé siêu thị mua chút đồ rồi về nhà để xem tình trạng sức khỏe của chồng. Tôi cứ sợ chồng ở nhà một mình sẽ không biết nấu nướng. Nhưng khi tôi về tới nhà thì đã nghe mùi đồ ăn thơm phức, hai tay tôi buông thõng xuống khi thấy Vy và chồng đang chuẩn bị ăn cơm.
Không hiểu sao khi thấy cảnh đó, trong lòng tôi chộn rộn cảm xúc khó tả. Tôi cứ thấy họ quá gần gũi, khác lạ hoàn toàn với hình ảnh người chồng và người bạn thân mà tôi trân trọng. Không thấy sự thay đổi của tôi, Ly vẫn nhiệt tình gọi tôi vào ăn cơm cùng.
Sau ngày hôm đó, tôi thấy chồng không như trước nữa, anh luôn giữ khoảng cách với vợ. Phụ nữ luôn có linh cảm nhạy bén. Đến một đêm, giữa khuya, chồng tôi lay tôi dậy rồi cúi đầu nói hết sự thật.
Chúng tôi vẫn ngồi cạnh nhau trên giường nhưng tôi lại cảm thấy trước mắt không còn là người chồng ngày trước cùng mình chung chăn gối. Anh nói anh lỡ làm Vy có thai, anh rung động với cô ấy khi tôi đi công tác xa nhà. Tôi chết lặng không nói nên lời, trong lòng như có trăm ngàn mảnh vỡ đâm vào tim.
Chồng tôi cúi đầu dứt khoát:
“Anh muốn có trách nhiệm với cô ấy và con của anh. Xin lỗi em”.
Tôi nhìn anh một lúc rồi lẳng lặng thu dọn quần áo vào một chiếc va li rồi rời khỏi nhà ngay trong đêm mưa gió. Ngoài trời lạnh giá nhưng chẳng bằng lòng tôi lúc này. Gió mưa có quật vào mặt tôi đau điếng cũng không bằng nỗi đau trong tôi lúc này.
Nhưng tôi cần gì phải ở lại bên người đàn ông tệ bạc như thế. Tôi mất một người chồng, một người bạn thân, một cuộc hôn nhân. Nhưng tôi vẫn còn chính mình, tôi vẫn phải sống tiếp.