Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi về quê làm việc. Nhờ sớm có công việc ổn định, tôi được khá nhiều anh tán tỉnh.
Tuy vậy, tôi khá kỹ tính. Với tôi, tiêu chí đầu tiên đặt ra là kinh tế của bạn trai và gia đình phải ổn định. Tôi muốn cuộc sống sau này không quá khó khăn hay bận tâm đến tiền bạc.
Tôi nhận lời tỏ tình của một chàng trai làm công việc kinh doanh với gia đình. Anh không học đại học nhưng về mặt tiền bạc lại dư dả. Tôi cảm nhận được sự chân thành ở anh và hoàn cảnh gia đình phù hợp với tiêu chí đã được đặt ra.
Sau một thời gian hẹn hò, tôi được anh đưa về nhà giới thiệu với gia đình. Bố mẹ anh tỏ ra cởi mở và hiền lành. Buổi ra mắt của chúng tôi thành công hơn mong đợi.
Tuy nhiên, đó chỉ là vẻ bên ngoài. Sau khi nghe tôi giới thiệu về gia đình, bố mẹ anh cho rằng, hoàn cảnh không "môn đăng hộ đối". Vì vậy, bố mẹ bạn trai cho phép yêu đương, còn chuyện hôn nhân sẽ phải cân nhắc.
Tôi rất buồn khi biết suy nghĩ của gia đình bạn trai nhưng vẫn nuôi hy vọng thời gian sẽ giúp hai bác mở lòng hơn. Anh an ủi tôi, chuyện cưới xin quan trọng là tình cảm của hai đứa, gia đình chỉ là một phần.
Sau một năm yêu nhau, bạn trai nói chuyện cưới xin với bố mẹ nhưng gia đình kiên quyết phản đối. Nguyên nhân là do gia đình tôi không khá giả. Khi tôi đến nhà, hai bác không còn niềm nở, thay vào đó là thái độ coi thường và gương mặt lạnh lùng.
Tôi hiểu, có lẽ chuyện tình cảm sẽ khó đi đến cái kết hạnh phúc nên chủ động chia tay. Bạn trai níu kéo song tôi không muốn tiếp tục để đối mặt với cảnh con dâu bị coi thường trong tương lai.
Trước khi chia tay bạn trai, có một anh chàng khác tán tỉnh tôi. Tôi muốn tổ chức đám cưới thật nhanh để quên đi chuyện tình đã qua.
Với suy nghĩ đó, sau một tháng quen nhau, chúng tôi quyết định kết hôn. Tôi hạnh phúc bước lên xe hoa mà không ngờ, đó chỉ là sự khởi đầu của những tháng ngày đau khổ.
Sau khi cưới, chồng tôi vẫn chăm chỉ làm việc, vui vẻ với vợ con. Thế nhưng, mọi chuyện bắt đầu từ lúc tôi mang bầu bé thứ hai.
Anh không còn coi gia đình là tổ ấm. Anh vướng vào tin đồn cặp kè với nhiều cô gái khác. Vợ chồng mang tiếng sống với nhau nhưng tiền chi tiêu đều do tôi lo liệu. Tôi cáng đáng các công việc trong nhà, nuôi cả hai đứa con cùng bố của chúng.
Có những tháng anh đưa cho tôi 1-2 triệu đồng để mua bỉm cho con. Số tiền đó quá ít so với hàng trăm khoản chi tiêu trong nhà. Ngoài ra, chồng luôn kêu ca hết tiền. Tôi cố gắng vun vén vì hai đứa con, không muốn gia đình tan vỡ lúc các bé còn quá nhỏ.
Tôi càng tận tâm vì gia đình, anh càng cho thấy là người vô trách nhiệm. Anh không quan tâm, hỏi han tôi bất cứ điều gì, chỉ xem nhà là nơi tá túc qua đêm.
Khi tin đồn anh có mối quan hệ bên ngoài lan rộng, tôi đã theo dõi để bắt quả tang. Thay vì đánh ghen, tôi chỉ yêu cầu anh về nhà nói chuyện. Anh không chối cãi và lên tiếng thừa nhận đã chán cuộc sống gia đình.
Tôi không bao giờ tỏ ra đau khổ trước mặt chồng nhưng khóc thầm mỗi đêm khi nhận ra đã sai lầm bước vào cuộc hôn nhân hiện tại. Có lẽ, tôi đang phải "trả giá" cho suy nghĩ bồng bột sau khi chia tay bạn trai cũ.
Sau mọi tranh cãi, chúng tôi đang nộp đơn ra tòa để tiến tới ly hôn. Tôi cần sự giải thoát cho bản thân, dù trong lòng hối hận nhiều hơn là đau khổ. Cái kết hôm nay do bản thân gây ra, hối hận cũng đã muộn màng.