Tôi và chồng yêu nhau gần một năm thì tiến đến hôn nhân. Anh là người đàn ông hiền lành, chăm chỉ, thu nhập ổn định. Gia đình chỉ còn một mẹ một con, mẹ anh cũng khá dễ mến nên tôi gật đầu làm vợ anh không chút đắn đo.
Đêm tân hôn là lần đầu tiên giữa tôi và chồng. Nói ra nghe kỳ lạ vì thời buổi này rồi hai đứa yêu nhau gần một năm, xác định nghiêm túc mà lại chưa đi quá giới hạn. Tôi là phụ nữ, ngại ngùng trong khía cạnh đó, chồng thì luôn nâng niu yêu thương nên tôi quyết định giữ gìn cho đến đêm tân hôn.
Ai ngờ chồng đã ngáy khò khò. Tiệc cưới anh uống nhiều rượu say bí tỉ, vợ gọi vài câu cũng biết gì. Dù có phần thất vọng lẫn tủi thân nhưng tôi nghĩ thời gian còn dài. Bản thân cũng tất bật từ sáng sớm tới tối muộn, tôi mệt rã rời nhanh chóng thiếp đi.
Sáng hôm sau tôi choàng tỉnh dậy vì nghe tiếng của mẹ chồng vang lên trong phòng. Bà cười bảo tôi đã 6h30 rồi, dậy ăn sáng thôi, có mệt thì để trưa ngủ tiếp. Tôi giật mình biết chồng đã dậy từ sớm, thậm chí còn nấu ăn sáng cho vợ với mẹ. Còn tôi là dâu mới mà dậy muộn nhất nhà.
Tôi lúng túng ngồi dậy, đang định ra khỏi phòng thì giật mình thấy mẹ chồng định gấp chăn giúp. Tôi lập tức can ngăn, giành lấy làm. Chăn lật lên, hai người nhìn ga giường mà ngỡ ngàng. Có mấy vết màu đỏ rõ mồn một, rõ ràng hôm qua khi tôi vào phòng tân hôn nó chưa xuất hiện.
Mẹ chồng cười vui vẻ đi ra, còn tôi thì sững sờ khó tin. Phải chăng bà giả vờ cốt để kiểm tra con dâu còn trong trắng hay không? Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc tại sao lại có dấu vết ấy trên ga giường khi mà đêm qua chúng tôi chưa “động phòng”?
Hẳn là chồng tôi đã ngụy tạo chứng cứ để đánh lừa mẹ chồng. Song anh biết là tôi chưa từng quan hệ với ai cơ mà, việc gì phải làm giả?
Để rồi những đêm tiếp theo tôi đã hiểu lý do tại sao chồng làm như thế. Cho đến lúc này đã nửa tháng sau đám cưới, vợ chồng tôi vẫn chưa động phòng. Qua một tuần chồng vẫn thờ ơ không chạm vào vợ, tôi uất ức tủi thân khóc lên hỏi anh tại sao? Có phải anh ghét bỏ tôi hay có người trong lòng rồi. Lúc đó chồng tôi mới đau khổ vùi mặt vào đầu gối, nghẹn ngào bảo rằng anh bị bất lực không thể cho tôi làm một người phụ nữ đúng nghĩa.
"Xin em đừng rời xa anh, anh hứa sẽ đối xử với em thật tốt cả đời này. Anh đã đi khám rồi, anh hoàn toàn vẫn có thể làm bố, chúng mình vẫn sẽ có con em ạ. Em hãy ở lại bên anh được không? Nếu em rời xa thì anh không sống nổi…".
Chồng quỳ sụp xuống chân tôi khóc lóc cầu xin. Trái tim tôi quặn thắt vì thương anh. Tôi yêu anh thật lòng nên tất nhiên không muốn rời bỏ anh trong hoàn cảnh này, vẫn muốn cùng anh vượt qua khó khăn. Nhưng thật lòng tôi có phần lo lắng và sợ hãi khi nghĩ đến tương lai.
Chị em nào đã từng rơi vào cảnh ngộ trái ngang này hãy cho tôi một lời khuyên. Liệu vợ chồng tôi có thể hạnh phúc bên nhau mà không cần đặt nặng vấn đề tình dục? Liệu chúng tôi hết lòng chạy chữa thì tình trạng của anh ấy có cải thiện không? Tôi không muốn bỏ lỡ người đàn ông tốt này, mẹ chồng tôi có thể còn đặt nặng vấn đề trinh tiết nhưng bà là người hiền lành, yêu con, chiều chuộng tôi lắm…