Lúc mới kết hôn cuộc sống của vợ chồng tôi chẳng đến nỗi nào. Tôi làm kế toán ở bệnh viện, còn Tình làm kỹ sư xây dựng nên kinh tế gia đình cũng có dư giả. Bọn tôi có một cậu con trai ngoan ngoãn, lanh lợi, đúng mẫu của một gia đình hạnh phúc. Nhưng ông trời thật khéo vẽ ra khó khăn để thử thách lòng người. Cách đây gần 2 năm, chồng tôi trót phải lòng một người đàn bà đã góa chồng trong một lần đi công trình ngoại tỉnh.
Tôi chẳng hay biết gì vì vốn đã quá quen với cái cảnh chồng thường xuyên vắng nhà. Có những khi chồng nói dối đi công trình xa nửa tháng nhưng thực chất là qua chỗ nhân tình, tôi không nghi ngờ điều gì. Mãi đến khi phát hiện ra số tiền tiết kiệm của hai vợ chồng đã bị anh lén rút đi quá nửa mà không thấy hỏi ý kiến mình, tôi mới sinh nghi. Sau hơn một tháng theo dõi chồng, cất công hỏi han cả lịch công tác của Tình ở cơ quan, tôi mới nhận ra lâu nay mình đã bị anh lừa.
Ảnh minh họa
Thật sự tôi cũng đã nghĩ đến chuyện ly hôn, nhưng cứ hễ nhìn thấy con là lại mềm lòng. Chia tay đối với người lớn đúng là một sự giải thoát, nhưng còn với những đứa trẻ thì lại là sự đau khổ. Chúng không làm nên tội tình gì, sao lại phải gánh đủ mọi thiệt thòi từ những sai lầm mà bố mẹ gây ra? Nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định không ly hôn nữa.
Tôi vẫn cứ tin rằng ngày xưa Tình thề sống thề chết yêu mình như vậy thì chắc chắn sẽ có một ngày anh sẽ quay về với gia đình. Thực tế tôi thấy nhân tình của anh chẳng hơn mình bao nhiêu, tôi có con với anh còn cô ấy thì đã qua một đời chồng, lại đang nuôi hai đứa con riêng, làm sao mà giữ chân anh lâu được.
Chính vì thế nên tôi vẫn cố gắng níu kéo, lại còn nhờ bố mẹ chồng khuyên giải anh nữa. Thế mà Tình vẫn không hề thay đổi. Anh bỏ việc, mang đồ đạc, quần áo đến nhà người đàn bà ấy sống chung.
Tôi đau đớn vô cùng. Nhiều khi nghĩ đến chồng, tôi đã định lao đến đó cho 2 người họ một trận nhưng rồi lại thôi. Tôi cứ có cảm giác khi chạm đến tận cùng nỗi đau, đột nhiên người ta lại cảm thấy chai lì.
Tôi định chuẩn bị một chút vốn riêng kha khá rồi mới ly hôn, khi ấy mới có cái mà nuôi con ăn học đàng hoàng. Thế nên suốt thời gian Tình sống cạnh bồ, tôi chưa vội vàng đưa con về nhà ngoại ngay.
Thế mà thật không ngờ trong lúc tôi cảm thấy thanh thản, nhẹ nhõm vì không phải vướng bận đến chồng, anh lại đột ngột quay về. Chồng thanh minh với em rằng những ngày sống vô công rồi nghề bên bồ, Tình mới thấm thía được điều gì là giá trị với mình. Anh không có tiền chu cấp cho mẹ con họ nên mới bị cô ta đá không thương tiếc. Lúc này Tình mới hiểu người ta cần tiền nuôi con chứ không cần đèo bòng một món nợ đời như anh.
Ảnh minh họa
Nhìn Tình xách balô quần áo đứng ở trước cửa, run run gọi: "Anh xin lỗi, hãy tha thứ cho anh". Tôi lúng túng chẳng biết nói sao nên đành đóng cửa lại. Tình đứng bên ngoài đập cửa, liên miệng gọi tên vợ, càng như thế tôi lại càng tủi thân.
Hôm sau, tôi mặc kệ cho anh ngủ lại trong nhà. Lúc về đã thấy chồng sửa soạn đủ thứ trong nhà, anh trang hoàng đầy bóng bay trong phòng ngủ, rồi còn chủ động vào bếp nấu nướng rất nhiều món. Tôi ngạc nhiên lắm, nghĩ chắc anh đang định chuộc lỗi với vợ nên mới làm thế.
Nhưng cứ nhìn thấy chồng cười nói vui vẻ trước mặt, tôi lại thấy chua xót. Tất cả những gì đang diễn ra giống như một vở kịch gượng gạo, trông thì đẹp mã nhưng cái lõi lại mục rỗng quá rồi. Tôi nghĩ dù có cố mở lòng thế nào cũng chẳng thể hàn gắn được nó nữa. Thật sự là tôi đã không còn cảm giác yêu chồng nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, tôi liền về phòng lấy lá đơn ly hôn mình đã viết sẵn đưa cho chồng. Anh giật nảy, ú ớ nói chẳng nên câu.
"Bây giờ đến lượt anh nếm mùi đau khổ rồi". Tôi cười nhếch miệng rồi bỏ đi, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.
Đến giờ thì tôi đã nhận ra việc chờ đợi người chồng ngoại tình quay về với gia đình chưa hẳn là hạnh phúc. Mà hạnh phúc chính là việc phụ nữ chúng ta ngẩng cao đầu tự quyết định số phận của mình.