Trong cuộc đời bất cứ ai cũng ít nhất phải có một lần sai. Chỉ là sai đến đâu và sai thế nào rồi sửa nó ra sao. Nhưng cũng có nhiều người chỉ sai 1 lần thôi là đã mãi mãi mất đi cơ hội được sửa chữa. Cũng giống như câu chuyện của anh chị, khó có thể sửa được sai lầm.
Anh với chị quen nhau khi cả hai còn đang học chung cấp 3. Sau này khi tốt nghiệp lên thành phố, anh mong ước có cơ hội để thực hiện ước mơ của mình. Yêu nhau, chị đã nghĩ rằng dù gì mình cũng là phận đàn bà con gái. Có thế nào thì sau này cũng là người đứng đằng sau làm hậu phương cho chồng. Bởi thế nên khi mà anh thành đạt rồi cuối cùng chẳng còn biết trân trọng.
Số phận của mỗi con người khác nhau đến lạ, đôi khi chỉ cần 1 hành động nhỏ thôi cũng đủ khiến cho con người ta mất đi một nửa thật sự của cuộc đời mình. Anh đã cố tình không coi trọng người phụ nữ của mình thì chắc chắn đến khi mất đi anh sẽ phải hối hận. Trên đời này, hãy tin tưởng một điều rằng không phải ai cũng có được một người yêu thương mình thật lòng và hết mình đến thế.
Đưa vợ đi theo để tham gia họp lớp đại học đã khiến anh không mấy hào hứng. Trớ trêu ở chỗ vợ anh thậm chí còn từng làm ô sin cho nhà của 1 bạn trong lớp đại học. Thế là vừa nhìn thấy vợ anh, bạn bè trong lớp đã kháo nhau rồi biết vợ anh làm osin.
Một phần vì anh chán nản, một phần vì cảm thấy quá thất vọng với công việc của vợ mình. Trong khi đó tất cả các cô gái ở trong lớp đều vô cùng xinh đẹp, thành đạt. Thậm chí mấy thằng chẳng đẹp trai như anh, không được như anh mà vẫn kiếm được vợ thành phố, công việc làm ổn định lại xinh đẹp nữa.
Trong cái lúc ấm ức, khó chịu ấy người chồng như anh chẳng biết yêu thương vợ hơn mà lại cố tình kiếm cớ gây sự đuổi vợ về nhà cho đỡ xấu hổ. Anh đã nghĩ thôi vợ về đi cho mình đỡ bẽ mặt với người khác. Dù gì thì giờ cũng thế rồi còn đâu. Anh chẳng phải cần quan tâm vợ mình nữa.
Thế nhưng vừa nói khéo cho vợ về, sau 1 hồi vợ chưa chịu anh mới nói mỉa mai:
- Em xem xem, bạn anh có ai làm ô sin đâu. Thôi về trước anh đi chứ không anh ngại lắm. – chị nhìn anh cay đắng rồi nói lại:
- Vậy anh quên mất rằng chính vì em làm ô sin, vì em đã làm ô sin nên anh mới có cơ hội được học tiếp và có ngày hôm nay à?
- Anh… nhưng giờ anh ngại lắm, em cứ về trước đi có được không?
- Được, em về giờ anh sẽ mất toàn bộ cơ hội đó nhé!
- Em cứ về đi.
Anh bỏ mặc vợ rồi đi vào. Nhưng vừa quay ra đã nghe loáng thoáng vợ gọi điện cho ai đó. Bất ngờ hơn chỉ 5 phút sau đã có chiếc xe tiền tỷ đỗ phịch ngay trước cửa hàng ăn rồi đón vợ đi. Anh hoảng hốt ngỡ ngàng hỏi vợ:
- Thế này là thế nào? Xe ai đây, sao em lại lên xe với người đàn ông lạ kia?
- Đó là xe của em, anh thấy đẹp chứ? Cậu ấy là lái xe riêng cho em.
- Tại sao? Tại sao em có những thứ này mà không cho anh biết?
- Vì em muốn thử lòng anh thôi. Em đã hi sinh tuổi xuân của mình vì anh rồi. Vậy mà giờ đây đổi lại anh thấy không? Em đang nhận được những gì anh thấy chứ?
- Anh… - anh cúi gằm mặt còn chị nhìn anh cười điệu cười nửa miệng rồi nói tiếp:
- Thôi anh vào với bạn đại học anh đi. Em chỉ là ô sin thôi em về rồi soạn đơn ly hôn sẵn để ở nhà nhé.
- Khoan đã, vợ ơi…
Bỏ mặc, vợ anh lên xe rồi bỏ đi. Chẳng còn gì để lưu luyến người đàn ông đó trên đời. Cô biết, chắc chắn cô sẽ không hối hận vì đã bỏ anh đi ngày hôm nay. Bởi vì, nếu như có cố gắng, cô cũng nào có được hạnh phúc.
Chỉ hi vọng sau này, đừng bất cứ người đàn ông nào khiến vợ mình phải chịu tổn thương. Càng đừng bao giờ coi thường vợ mình. Bởi cô ấy đã vì anh mà hi sinh tuổi xuân rồi. Hãy trân trọng người con gái ấy.