Anh là người yêu thích sự thử thách trong công việc. Anh trải qua kỳ phỏng vấn kéo dài một năm và được nhận công việc đáng mơ ước với nhiều người ở một đất nước nơi trời Tây. Anh hoan hỉ thông báo và dĩ nhiên người đầu tiên là ba mẹ rồi đến tôi. Run rủi thế nào, mẹ anh tái khám kết quả không như mong đợi, anh thông báo với công ty rằng sẽ không tiếp tục công việc mới ở nước ngoài - điều anh hằng ao ước. Đây giống như một cú đấm vào tất cả những người sếp, người phỏng vấn, người giới thiệu công việc và điều này dằn vặt anh, tôi luôn tôn trọng quyết định của anh.
Tối đó, tôi đi làm về, ba mẹ anh im lặng, tôi bước vào phòng thấy anh nằm thất thần. Anh ôm tôi khóc, anh hỏi tôi phải làm gì đây. Tôi nhìn anh như thấu hiểu những gì anh muốn và cần ở tôi. Đó là một lời động viên mà tôi gạt qua tất cả để nói với anh, tôi sẽ lo cho ba mẹ anh mỗi khi vào thăm khám. Đó là lời thật lòng của tôi, đơn giản không chỉ vì anh mà cũng là việc tôi nên làm lúc đấy. Anh trả lời lại những gì đã thông báo với công ty và tiếp tục theo đuổi công việc ở trời Tây anh ao ước.
Anh đi, tôi khóc, hàng đêm tôi tỉnh giấc và chẳng biết mình đang ở đâu, chẳng thể nhớ được chuyện gì đang xảy ra với mình, chỉ biết có một cảm giác đau và đau. Cứ thế trôi qua, lần đầu tiên anh về nước sau 6 tháng xa cách, tôi nhìn anh chẳng ra, anh hóa trai Tây mất rồi và nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm không chút nhớ nhung. Tôi đau đáu chạy theo anh, người run bần bật lên vì vui. Anh về, tôi tranh thủ ôm anh, mỗi lần thế anh cố gắng gạt tay tôi ra, anh khó chịu khi tôi gần anh. Tôi đếm từng ngày anh sắp đi, nghĩ tới việc ngày mai anh đi, tôi lại giấu anh khóc như một đứa trẻ. Đúng một năm, anh đón tôi qua chơi cùng. Anh đón tôi ở sân bay và quả thật đó là những ngày hạnh phúc mà cả cuộc đời này tôi không thể quên. Không cần những lần check in ở những nơi sang chảnh, hạnh phúc của tôi là mỗi sáng thức dậy cạnh anh, nấu cho anh những món mà tôi cũng chẳng thể gọi tên được, sau đó nhìn anh ăn và tiễn anh đi làm. Tôi và anh quả thật có những ngày bình yên và hạnh phúc. Tôi chỉ muốn ở mãi đây với anh, ngày tôi về cảm giác vẫn như một cơn ác mộng phải vượt qua.
Hai năm trôi qua, anh cũng đôi lần về thăm tôi và gia đình, giữa chúng tôi ngày càng xa cách. Anh quen với việc không có tôi và tôi cũng quen với việc hờ hững của anh. Mỗi lần tiễn anh, câu cuối anh luôn dặn tôi: "Ba mẹ anh có thăm khám thì nhờ em". Tôi tự hỏi giữa chúng tôi là gì, tôi tồn tại chỉ để đưa ba mẹ anh đi khám thôi sao? Việc của tôi ở đây là đôn đốc ba mẹ anh vào thăm khám, tôi nghĩ như là một cuộc đổi chác để lấy được tình yêu vốn dĩ đã hết trong anh từ lâu. Cũng như cách anh thông báo với tôi rằng anh đi chơi gái bên trời Tây và tôi phải chấp nhận, nếu bản ngã của tôi không chấp nhận thì chấm dứt.
Tôi trở nên tàn nhẫn và xù lông để bảo vệ mình. Dĩ nhiên, tôi luôn muốn có một kỳ tích xảy ra để có thể quên đi lời nói đấy của anh và tôi có thể là tôi, thôi tàn nhẫn với những người vô can. Tôi tươi tắn bên ngoài bao nhiêu thì bên trong héo tàn bấy nhiêu. Mỗi sáng thức dậy, tôi chẳng biết rằng mình sẽ làm gì tiếp theo, cứ theo một guồng quay nhưng mãi vẫn không thấy gì làm bản thân hạnh phúc cả.
Tôi biết mình cố chấp, trước đây chúng tôi mâu thuẫn và tôi dùng sự cố chấp đó của mình để níu kéo anh. Nhưng có chăng, buông bỏ lại là điều tốt với chúng tôi, chí ít nó giúp tôi tìm được sự an nhiên trong tâm hồn của mình và giải thoát anh theo như điều anh mong muốn bấy lâu. Giờ tôi chưa đưa ra bất kỳ quyết định nào, vì tôi nghĩ còn nước còn tát và biết đâu duyên chưa dứt thì hãy làm hết những gì có thể làm. Liệu giữa chúng tôi là một chuyện tình dở dang hay câu chuyện tình yêu có hậu.