Sau trận cãi vã, chồng tôi rời khỏi nhà. Trong cơn tức giận, tôi cũng mặc kệ anh ấy. Việc anh ấy gian díu, quan tâm đồng nghiệp nữ, tôi từng cảnh cáo và tha thứ cho anh. Thay vì biết lỗi, anh quay lại giận ngược tôi vì đã tìm gặp cô gái ấy khiến anh "mất mặt".
Anh giải thích, anh và cô gái kia ngoài những tin nhắn "thả thính" nhau, chưa làm gì quá giới hạn hay vi phạm đạo đức. Vậy mà tôi lại "chuyện bé xé ra to", đến tận công ty bêu xấu người ta khiến mấy hôm nay, họ không dám đi làm vì xấu hổ.
Tôi thừa nhận trong việc này, tôi xử lý có hơi nóng vội. Nhưng mọi người cứ ở vị trí của tôi mới hiểu, cảm giác đọc những lời chồng mình và phụ nữ khác "đưa đẩy" nhau, thật không thể nào chịu nổi. Tôi đánh giá cô gái kia biết chồng tôi đã có vợ con mà vẫn dây dưa, chứng tỏ không phải người phụ nữ đàng hoàng.
Với suy nghĩ "đánh rắn phải đánh dập đầu", tôi đã đến tận cơ quan, gọi cô ta ra cảnh cáo. Không ngờ có người đi qua nghe thấy, chuyện lan ầm khắp cả công ty.
Sự việc xảy ra, chồng tôi chưa xin lỗi tôi lời nào. Thậm chí, mỗi ngày về nhà, thái độ của anh rất khó chịu. Anh cho rằng, tôi không biết giữ thể diện cho chồng, khiến anh mỗi ngày đi làm đều không dám ngẩng mặt nhìn ai. Anh còn tính sẽ nghỉ việc, xin làm ở nơi khác.
Chuyện xảy ra đã vài tháng, nhưng chồng tôi chưa thôi hậm hực. Kể từ đợt đó, thái độ anh thay đổi hẳn. Anh trở nên cáu bẳn, khó chịu, khó chiều. Anh còn chủ động ngủ riêng, tối đến là ôm gối ra phòng khách.
Không chỉ chồng, cả mẹ chồng và anh chị em nhà chồng cũng chỉ trích tôi dại dột. Với họ, phụ nữ phải "lạt mềm buộc chặt", khéo léo mới giữ được chồng. Chuyện chưa có gì đã làm rùm beng, "xấu chàng hổ ai", đúng là quá dại.
Lúc đầu, tôi còn hoài nghi có khi nào tôi đã làm quá, ứng xử thiếu tế nhị trong sự việc này? Nhưng tôi nhận ra, lỗi là của anh ấy, sao cuối cùng thành tôi sai? Tôi chỉ làm mọi cách để bảo vệ gia đình và cuộc hôn nhân của mình, sao lại thành phá hoại danh dự và sự nghiệp của anh ấy?
Anh ấy chẳng những không biết sai, còn đổ lỗi sai sang tôi, như thể tôi là nguồn cơn mọi chuyện. Chúng tôi đã chẳng thể nói chuyện với nhau một cách bình thường, huống hồ là ngọt ngào, tình cảm. Không khí gia đình dần trở nên ngột ngạt, nhất là vào những bữa cơm, khi ngồi đối diện nhau.
Có một lúc nào đó, tôi chán nản mà nghĩ đến việc ly hôn. Nhưng rồi nghĩ ngược nghĩ xuôi, tôi cho rằng, tình hình vẫn nên cứu vãn. Có cặp vợ chồng nào không từng trải qua những khó khăn, có hạnh phúc nào không đi qua những ngày sóng gió.
Chiều nay, cô giáo của con gái gọi điện, nói rằng con ở lớp không tập trung nghe giảng, tính tình trầm lặng hẳn so với trước. Cô muốn phụ huynh quan tâm đến con hơn, xem con có gặp biến động gì về tâm lý. Buổi tối, sau trận cãi vã, chồng rời khỏi nhà, tôi quyết định nói chuyện với con.
Tôi bảo con, dạo này tôi có nhiều chuyện buồn, hy vọng con không khiến mẹ buồn thêm về việc học ở trường.
Bỗng con gái ôm tôi, thủ thỉ: "Nếu nhà mình không có bố thì vui hơn mẹ nhỉ? Bạn con cũng không có bố, bạn ấy bảo chẳng buồn. Mẹ và bạn ấy chỉ yêu thương nhau thôi, không cãi vã với ai cả".
Tôi đã hiểu ra nguồn cơn vấn đề. Con gái tôi mới 7 tuổi, chưa đủ lớn để hiểu mọi thứ, nhưng cũng hiểu được những chuyện đang xảy ra trong nhà mình. Sự ngột ngạt, khó chịu này đã tác động đến con, khiến con bị tổn thương tâm lý.
Tôi nhận ra, lâu rồi nhà tôi chẳng có tiếng cười đùa, lâu rồi hai vợ chồng không đưa con đi chơi. Tôi cũng nhận ra, con ít nói, ít mè nheo hơn trước, trầm lặng hơn.
Nếu tình hình này kéo dài, không chỉ tôi chán nản mà con tôi cũng ảnh hưởng tâm lý rất nhiều. Cứ nghĩ trẻ con không biết gì, thực ra chúng biết hết, chỉ là không biết cách hoặc không dám bày tỏ mà thôi.
Suốt đêm, tôi không ngủ được, nằm nhìn con gái nhỏ, thấy thương con vô cùng. Nhìn lại bản thân càng thấy thê thảm, gia đình này có còn là gia đình đúng nghĩa nữa hay không? Cả hai chúng tôi, chẳng ai có ý định phá bỏ, những cũng chẳng ai muốn vun đắp tổ ấm này nữa.
Thay vì chờ mái ấm này tự mục nát, chi bằng kết thúc sớm. Rõ ràng chồng có ý định phản bội tôi, một lời xin lỗi, một thái độ ăn năn cũng không hề có. Anh chỉ coi trọng cảm xúc của mình, chưa từng đặt mình vào vị trí của tôi để hiểu.
Tôi cần một người chồng như thế ư? Tôi cần cuộc hôn nhân như thế này ư? Không, tôi không cần.
Đồng hồ chỉ 12h đêm, chồng tôi vẫn chưa về. Nếu là trước đây, tôi sẽ rất lo lắng. Nhưng giờ, không có anh ở nhà, tôi lại thấy dễ thở hơn. Tôi mở máy tính, tìm mẫu đơn ly hôn. Hiện tại đáng buồn này, tôi thật sự không nên duy trì nữa.