Tôi 30 tuổi, chồng 31, chúng tôi có cậu con trai 7 tuổi. Tôi sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn, lại tự lập từ nhỏ nên tính cách khá mạnh mẽ, tự tin vảo bản thân và chưa từng dựa dẫm vào ai, tôi tự đi làm, tự đi học, tự tìm việc, khi sinh con tôi cũng tự lo toan mọi thứ, trừ khi bé còn nhỏ thì phải nhờ bà ngoại lên trông. Sau này 2 tuổi bé đi học thì tôi tự trông. Thu nhập của tôi cũng ổn định hơn chồng, lương tầm 10 triệu, còn chồng làm tầm 8 triệu mỗi tháng, tháng có tháng không vì công việc của anh không ổn định.

 

Tôi là người dễ nóng nảy nhưng nhanh chóng quên, dễ nổi giận nhưng không bao giờ giận ai lâu quá một ngày, kể cả bạn bè anh em hay đồng nghiệp. Tôi mua bán cũng khá dễ tính, mua đại, cái gì quan trọng tôi thường tìm hiểu kĩ hơn, còn lại những thứ khác tôi không kỹ tính. Trong nhà, tôi luôn là người phải dọn dẹp, chồng luộm thuộm, ăn đâu bỏ đó, đi tới đâu là có rác theo tới đó. Ví dụ anh mua trái cây, bỏ ra rửa, bịch đựng anh vứt ngay ở bếp thay vì bỏ vào thùng rác, ăn cơm xong bỏ luôn đĩa chén hay tô ở chỗ anh ngồi rồi đứng dậy đi chứ không bỏ vào bồn.

Tôi tiết kiệm và biết tính toán, luôn hy sinh bản thân để cho con có cuộc sống tốt hơn. Tôi có thể chỉ ăn một tô mì gói buổi sáng và để dành tiền mua bộ đồ đẹp cho con, còn chồng ngược lại, anh không thể ăn như tôi, thay vào đó anh ăn tô phở rồi nói con còn nhỏ, không nhất thiết phải tốn kém. Anh luôn nghĩ đến nhu cầu bản thân trước khi nghĩ cho người khác. Nếu giận ai, anh giận rất dai, vợ chồng mà giận nhau thì tôi luôn đi làm lành trước, đã vậy còn phải nịnh bợ. Có khi cả ngày anh mới thèm nói chuyện với tôi. Tôi lo cho con, sợ nó ảnh hưởng vì bố mẹ không hạnh phúc, vì thế cố đi làm lành cùng chồng cho yên chuyện.

Anh giận bố cũng giận rất dai, cả hai người đều nóng tính, tôi hay phân tích đúng sai chuyện cha mẹ với con cái cho anh nghe. Anh nhất quyết không nghe, thù hằn với cả bố ruột mình. Kể cả mẹ anh có khi anh cũng giận đến cả tháng. Đôi khi mẹ anh xuống nước nhịn mà anh cũng bơ đi không thèm nói, những chuyện nhỏ nhặt trong sinh hoạt hàng ngày cũng làm anh giận cả bố lẫn mẹ. Bạn bè tôi tới nhà không bao giờ anh niềm nở, chán quá họ cũng không muốn đến nữa; trong khi bạn bè anh tới chơi, tôi luôn là người cởi mở hỏi han.

Sau 8 năm kết hôn, giờ tôi chán tới mức ôm con bỏ đi và ly thân, không muốn quay về căn nhà đó. Tôi đi được mấy tháng anh khóc lóc van xin mẹ con tôi về rồi hứa sẽ thay đổi. Nói thật, giờ tôi nhìn chồng mình như một khúc gỗ, không còn cảm nhận đó là người đàn ông mạnh mẽ bao dung, chia sẻ với vợ, mà thay vào đó là người có tính nhỏ mọn đàn bà, làm tôi phát chán. Nhiều lúc nghĩ thương con, tôi muốn quay về, vì làm mẹ đơn thân rất vất vả, nhưng thực sự không còn chút tình cảm nào dành cho chồng mình, xa mấy tháng tôi thấy mình thật vui vẻ, trẻ trung. Tôi có nên quay về với người đàn ông có tính nhỏ mọn ích kỷ đó không? Liệu anh có thay đổi bản chất không?