"Vợ tôi hỗn láo hay mẹ tôi cổ hủ?"
Giờ thì tôi ngồi một mình, cố nghĩ lại mọi chuyện xem: Là mẹ mình quá đáng hay là vợ mình hỗn láo?
Nhà tôi có bốn chị em. Tôi là con út, cũng là con trai duy nhất trong nhà. Bố mẹ tôi làm nông, gia cảnh tương đối khó khăn nhưng từ nhỏ tôi đã được cưng chiều không hề phải chịu thiếu thốn. Các chị tôi đều nghỉ học sớm để ra đời kiếm tiền, chỉ có tôi được học hết Đại học. Mọi ước mơ kì vọng, bố mẹ dồn hết cả cho tôi.
Vợ tôi cũng dân tỉnh lẻ lên thành phố học hành rồi lập nghiệp. Cùng hoàn cảnh, chúng tôi dễ hiểu, đồng cảm và rồi yêu nhau từ năm cuối Đại học. Ra trường, tôi làm việc cho một công ty tư nhân, cô ấy nhờ có ngoại ngữ tốt đã được nhận vào làm trong một tập đoàn có tiếng trong nước. Thu nhập của vợ cao hơn tôi, đồng nghĩa với việc thời gian và áp lực công việc cô ấy cũng nhiều hơn.
Chúng tôi lần lượt sinh hai cô con gái. Tôi chưa từng nghĩ đó là vấn đề cho đến khi mẹ tôi suốt ngày gọi điện hỏi vợ chồng tôi bao giờ thì sinh thêm đứa nữa. Bố mẹ tôi nghĩ tôi là con trai một, không thể không đẻ con trai, không thể không kiếm một thằng cu nối dõi.
Hiểu tâm tư bố mẹ, tôi cũng vài lần xa gần hỏi vợ nhưng cô ấy nói rằng không đẻ nữa. Cô ấy bảo tư tưởng ông bà lạc hậu, thời đại này rồi còn phân biệt gái trai. Vả lại cô ấy sinh mổ hai lần nên không muốn sinh thêm nữa. Công việc của cô ấy lại rất bận, rất áp lực, thật sự không có nhiều thời gian để "suốt ngày ăn với đẻ".
Thời gian vừa qua cả hai vợ chồng tôi đều bận, đặc biệt là vợ tôi. Tập đoàn cô ấy có nhiều dự án, cô ấy phải đi sớm về muộn hơn bình thường. Con gái lớn đã có thể tự đi xe buýt đến trường nhưng con gái nhỏ học mẫu giáo cần người đưa đón. Tôi nhờ mẹ mình ra ở cùng, đưa đón cháu một thời gian.
Có mẹ chồng chăm con, cửa nhà cơm nước, vợ tôi càng yên tâm dồn tâm sức cho công việc của mình. Cô ấy đi sớm hơn, về muộn hơn. Ngày nào cũng thức làm việc đến nửa khuya mới tắt đèn đi ngủ. Nhìn con dâu tất bật như vậy, chẳng có thời gian ngó ngàng gì đến chồng con, mẹ tôi rất không hài lòng.
Vậy nên sáng hôm nay, khi vợ tôi chuẩn bị rời khỏi nhà, mẹ tôi liền nói: "Phụ nữ quan trọng nhất là gia đình, là làm tròn bổn phận làm vợ, làm dâu. Không có con trai thì kiếm tiền làm gì cho lắm".
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên mẹ tôi nói chuyện này. Ra nhà tôi ở cả tháng rồi, mẹ không ít lần nói gần xa việc vợ tôi nên đẻ thêm con. Cô ấy nghe xong thường sẽ lảng sang chuyện khác hay kiếm cớ rời khỏi câu chuyện.
Nhưng hôm nay không thế. Cô ấy đứng lại nơi cửa rồi lại quay vào, giọng điệu có vẻ đang kìm để không nổi nóng: "Không có con trai thì con vẫn phải lo cho con gái. Đối với con, con gì cũng quan trọng như nhau. Thế mẹ có con trai đây, sao mẹ không lo được cho anh ấy đủ đầy, để bây giờ gần bốn mươi rồi vẫn còn phải ở nhà thuê? Nếu mẹ có thể lo cho anh ấy, con đã không phải vất vả sớm khuya lo kiếm tiền, sẽ yên tâm ở nhà thảnh thơi mà đẻ cháu đích tôn cho mẹ. Luôn tiện con cũng nói luôn, sinh thêm con hay không là do vợ chồng con quyết định, hi vọng mẹ không can thiệp vào chuyện này nữa".
Mẹ tôi dĩ nhiên tím mặt vì tức giận, còn tôi sốc đến độ không nói nên lời mà giáng vào mặt vợ một cái tát. Tôi chưa từng lường trước được phản ứng này của cô ấy. Và rõ ràng, cô ấy không nên nói như vậy trước mẹ chồng mình.
Kết quả là vợ tôi lạnh lùng bước ra khỏi nhà, còn mẹ tôi khẩn trương xếp đồ về quê. Mẹ tôi nói: "Mẹ sinh ra anh, cực khổ nuôi anh lớn khôn không phải để được báo đáp bằng một nàng dâu như thế này. Anh xem làm thế nào thì làm, còn mẹ không chấp nhận ngữ con dâu đã không biết đẻ còn không biết cách cư xử như vậy. Nó khinh mẹ anh nghèo đấy. Đồ mất dạy".
Là con, tôi hiểu tâm tư của mẹ mình. Là chồng, tôi cũng hiểu những nỗi khổ của vợ. Nhưng có ông bố bà mẹ nào không mong mỏi nhà mình có một thằng nối dõi. Mong ước của mẹ tôi thật sự không sai. Nhưng tôi phải làm sao để vợ tôi hiểu được điều đơn giản đó?
Đau buồn vì chồng gặp tai nạn qua đời, không ngờ người phụ nữ dắt thêm đứa con nói những...
Nỗi đau này chưa xong nỗi đau khác ập đến khiến đầu óc tôi rối lên chẳng nghĩ được gì chỉ có ngồi khóc nhìn chị ta đương ở thế đắc thắng.
Nghi ngờ chồng có quỹ đen, tôi lén lút trữ của cải cho bản thân mình, nào ngờ ngày đọc...
Khi đưa tang chồng xong, đọc xong những dòng chữ đó thì mắt tôi đã nhòa đi, nước mắt chảy nhòa...
Lâm bệnh nặng, chồng xin vợ cho gặp nhân tình lần cuối, nào ngờ phản ứng của ả bồ khiến...
Song cách đây vài tháng, Thành phát hiện bị suy thận độ 4. Tình trạng sức khỏe mỗi ngày một giảm sút trông thấy. Dù một tuần chạy thận 2, 3 lần cũng chẳng thể kéo dài thời gian sống cho anh được bao nhiêu nếu bệnh viện không tìm được người hiến thận tương thích với cơ thể anh.
Gọi cả gia đình đi bắt gian, đến tới nơi mở cửa ra, tôi và bố đứng hình trước cảnh...
Kỳ thực, tôi biết quan hệ mẹ chồng nàng dâu của gia đình tôi không hòa hợp, thậm chí là căng thẳng.