Tôi hơn Tuấn 2 tuổi nên từ khi yêu anh thì đã biết sẽ không dễ dàng để được bố mẹ anh chấp nhận. Tôi dò hỏi Tuấn, anh cũng nói thật là bố mẹ hơi có thành kiến về chuyện phụ nữ hơn tuổi đàn ông. Tuy nhiên bản thân anh không quan trọng điều đó. 2 tuổi mà thôi đâu phải quá nhiều. 

Tôi và Tuấn bàn nhau cách để bố mẹ anh đồng ý. Cuối cùng hai đứa thống nhất một cách đơn giản và hiệu quả nhất, chính là có thai trước. Vậy nhưng nửa năm qua đi mà tôi vẫn chưa thể mang bầu. Chúng tôi đi khám đàng hoàng thì nhận kết quả cả hai đều bình thường. Chắc do tôi áp lực tâm lý, vội vã sốt ruột quá nên lại càng khó đậu thai.

Tuy nhiên tôi và Tuấn không chờ được tới ngày có thai thật. Hai đứa tiếp tục đưa ra phương án 2 để được làm đám cưới sớm, đó chính là giả vờ mang thai. 

Tôi hơn Tuấn 2 tuổi nên từ khi yêu anh thì đã biết sẽ không dễ dàng để được bố mẹ anh chấp nhận. (Ảnh minh họa)

Tuấn về nhà báo với bố mẹ rằng tôi đã có bầu rồi. Ông bà dù không ưng ý lắm nhưng vẫn bảo có có bầu thì cưới. Anh lập tức dẫn tôi về ra mắt bố mẹ để bàn chuyện cưới xin. Tôi mừng vô cùng. Vậy là chúng tôi sắp trở thành vợ chồng rồi, tình yêu của hai đứa đã đơm hoa kết trái.

Ngày tôi về ra mắt, bố mẹ Tuấn cư xử với tôi không đến nỗi nào. Dù trước đó có phản đối nhưng khi xác định tôi sẽ trở thành dâu con trong nhà thì ông bà trở nên khá hòa nhã. Càng nghĩ tôi càng thấy mình may mắn khi yêu và lấy được Tuấn. Bản thân anh đã là người đàn ông tuyệt vời, bố mẹ anh cũng là người sống tử tế có trước có sau. 

Mẹ Tuấn còn liên tục hỏi thăm tình trạng sức khỏe của tôi và em bé. Khiến tôi vừa mừng vui lại vừa lo sợ. Hi vọng tôi và anh nhanh chóng có thai để biến lời nói dối này trở thành sự thật. 

Đến giờ ăn cơm, nhà Tuấn có người giúp việc nên tôi không phải vào bếp. Mâm cơm bưng lên, để diễn cho thật, tôi lập tức giả vờ bụng miệng nôn ọe khi ngửi được mùi thức ăn. Tôi chạy vào toilet rửa mặt rồi mới đi ra ngồi xuống bàn ăn. 

Bưng bát cơm lên, tôi giật mình nhận ra mẹ Tuấn đang nhìn tôi chằm chằm, bà còn tủm tỉm cười. Tôi gượng cười: “Mong là nhanh hết nghén, chứ không cứ thế này thì cháu không ăn uống được mấy…”.

Mẹ anh lúc ấy đủng đỉnh nói: “Thôi cô đừng giả vờ giả vịt nữa. Lúc nãy chính tôi phải dọn đồ vật tế nhị kia hộ cô đấy! Cô đã để quên nó trên nắp bồn cầu”.

Tôi còn tâm trạng nào mà ăn uống nhưng cũng không dám đứng dậy. (Ảnh minh họa)

Lời mẹ anh nói chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang. Ngày hôm ấy đúng vào chu kỳ của tôi. Tôi vào nhà vệ sinh nhà Tuấn thay băng vệ sinh, rồi để quên trên nắp bồn cầu chẳng nhớ gì cả. Trong nhà lúc ấy chỉ có mình tôi là phụ nữ, không phải của tôi thì của ai? Vậy là mẹ Tuấn dễ dàng biết được tôi giả vờ lừa gạt ông bà. 

“Thôi đã đến đây rồi thì cô cứ ăn hết bữa cơm cho đàng hoàng. Đến nhà tôi thì sẽ là khách. Nhưng sau chuyện này, dù có thế nào tôi cũng không bao giờ chấp nhận một cô con dâu điêu ngoa nói dối, âm mưu lừa đảo cả bố mẹ chồng đâu!”, mẹ Tuấn tuyên bố hùng hồn.

Tôi còn tâm trạng nào mà ăn uống nhưng cũng không dám đứng dậy. Cả bữa ăn chịu trận, ăn xong Tuấn đưa tôi ra về. Anh đã phân bua với bố mẹ rằng anh và tôi cùng lập kế hoạch nhưng bố mẹ Tuấn vẫn không đồng ý.

Tôi không muốn chia tay anh chút nào. Còn Tuấn đứng giữa bố mẹ và bạn gái, khả năng cao cuối cùng anh sẽ nghiêng về hướng bố mẹ. Tôi phải làm thế nào để bố mẹ anh tha thứ? Nếu biết trước thế này thì đã không nói dối…