Vừa từ đám tang bạn thân về, tôi vẫn chưa thể bình tâm lại sau những chuyện đã xảy ra. Tôi vẫn thường đọc trên báo đài về những trường hợp bị phản bội. Những lúc như vậy, tôi lại rút kinh nghiệm và nghĩ phải thật đề phòng chồng. Nhưng nói thì dễ, làm mới là chuyện khó. Dù có đề phòng bao nhiêu, tôi vẫn không thể ngờ có một ngày mình lại bị bạn thân qua mặt.

Tôi và Huyền chơi với nhau từ những ngày hai đứa còn ở dưới quê. Ngày ấy gia đình tôi nghèo lắm, đến nỗi tôi chẳng có tiền để đi học. Nhà Huyền thì khá giả hơn, cậu ấy sinh ra trong một gia đình giàu có và chẳng phải lo nghĩ chuyện tiền bạc bao giờ. Thương hoàn cảnh của tôi, Huyền năn nỉ xin bố mẹ cho tôi tiền học phí. Hai bác đã đồng ý và đóng tiền học cho tôi đến hết cấp 3.

Đối với tôi, Huyền không chỉ là một người bạn mà còn là người ân nhân. Nếu không có cậu ấy, tôi không thể đi học và đạt được thành công trong công việc như ngày hôm nay. Vì thế, tôi vẫn luôn đối xử với Huyền tốt nhất có thể, để trả món nợ ân tình những năm thơ ấu.

Lúc mới ly hôn, Huyền suy sụp lắm. Ảnh minh họa: Internet

Huyền đã từng thất bại trong hôn nhân vì chồng cậu ấy ngoại tình. Lúc mới ly hôn, Huyền suy sụp lắm. Cậu ấy còn lập lời thề nói rằng cả đời này sẽ không bao giờ đụng vào đàn ông có vợ.

Vậy mà hai năm sau, Huyền báo cho tôi biết cậu ấy có thai. Đứa bé được tạo ra từ một sự cố ở quán bar. Vì thế, Huyền quyết định làm mẹ đơn thân và tôi ủng hộ điều đó. 5 năm qua, tôi xem con trai Huyền như con trai mình. Thấy thằng bé không có bố, nhiều lần tôi còn thuyết phục chồng đóng giả bố thằng bé để đi họp phụ huynh. Những lần ấy, chồng tôi lại tỏ ra miễn cưỡng vì nói anh chỉ đi để chiều lòng vợ.

Mọi chuyện vẫn cứ bí mật như vậy cho đến 2 tuần trước, Huyền bị tai nạn nghiêm trọng. Tôi đã túc trực bên Huyền như một người thân cận. Con cậu ấy thì tôi đưa về nuôi, vì bố mẹ Huyền bây giờ đã rất già nên không thể lo cho thằng bé.

Trước mặt là một người gần mất, vì thế tôi đã gật đầu ra hiệu mình không trách cậu ấy. Ảnh minh họa: Internet

Mấy ngày trước, khi tôi đang ở nhà thì nhận được điện thoại của mẹ Huyền. Bác ấy nói con gái mình đang rất nguy kịch và cậu ấy chỉ muốn gặp tôi trong những giờ phút gần đất xa trời. Ngay lập tức, tôi vào viện để gặp Huyền. Nắm tay cậu ấy, tôi nói:

“Cậu yên tâm, tớ sẽ thay cậu lo cho cu Bin”.

Nước mắt Huyền chảy ướt gối. Cậu ấy thều thào:

“Bin là con trai của chồng cậu. Tớ xin lỗi, tớ không cố tình lừa dối cậu. Hôm ấy, tớ uống say. Xin cậu tha lỗi”.

Trước mặt là một người gần mất, vì thế tôi đã gật đầu ra hiệu mình không trách cậu ấy. Có lẽ Huyền thấy nhẹ lòng, cậu ấy buông tay tôi ra rồi nhắm mắt ra đi. Huyền đã mất rồi, tôi cũng không thể trách cô ấy. Nhưng chồng tôi thì thật đáng trách. 5 năm qua, anh đã giấu tôi và không có trách nhiệm với con mình. Tôi rất băn khoăn, liệu một người chồng như vậy có tiếp tục phản bội tôi thêm một lần nào nữa không?