Ngày qua ngày, tôi vẫn phải đi làm trên con đường bụi bặm, dài dằng dặc ấy, không có sự lựa chọn nào khác, không được phép đi làm muộn dù nửa phút và đừng bao giờ nói lý do. Sếp thường bảo: “Nhà các bạn xa, tắc đường? Hãy chuyển nhà đến gần chỗ làm hoặc chuyển chỗ làm về gần nhà”. Cuộc đời của tôi cứ mãi trôi trên con đường ấy cho tới một ngày gặp lại em. Vẫn dáng người ấy, dong dỏng cao, mái tóc dài ngang thắt lưng và đen mượt, làn da trắng sứ, đôi mắt ấy đang nhìn tôi, khiến tôi xốn xang.

Thời gian trôi nhanh thật, mới ngày nào em đôi mươi, chúng tôi cùng làm việc trong một công ty vàng bạc hàng đầu của nước nhà. Khi mà tin học còn chưa phổ cập thì tôi với sự đam mê đã có lưng vốn nên được bổ nhiệm phụ trách IT. Em nhanh nhẹn tháo vát nên được bổ nhiệm làm trưởng phòng kinh doanh mỹ nghệ vàng ta. Vì cùng có công nên cả hai được sếp thưởng cho một chuyến đi Hong Kong. Không thể tả được cảm giác của tôi lúc ấy vì đã thích em từ lâu. Vào thời điểm thích hợp nhất, tại địa điểm đẹp nhất trong chuyến đi tôi tỏ tình với em. Em nói đã có chồng. Tất nhiên là tôi chẳng tin vào những gì vừa nghe thấy, người tình trong mộng bấy lâu nay không thể lừa tôi bằng câu nói này. Em còn quá trẻ để có chồng. Em chìa cho tôi xem giấy đăng ký kết hôn và nói biết tôi có tình cảm nên em mang theo giấy này, tránh cho tôi hiểu lầm.

Giờ gặp lại, dường như bụi bặm của con đường tôi vẫn đi làm cho đôi má lúm đồng tiền của em có một vài vết gợn khi em cười. Chúng tôi đã cùng già đi theo năm tháng. "Em vẫn xinh như thuở nào", tôi khen em. Chồng em bỏ em rồi, giờ em là người tự do, em cười buồn mà trả lời. Chúng mình đi chỗ nào nói chuyện đi, chỗ này bụi bặm quá. Chúng tôi tìm một quán cà phê ngồi nói chuyện như một cặp tình nhân đã lâu. Không ngờ tình cảm của tôi với em vẫn nồng cháy như thuở nào. Em nói rằng em đã thích tôi ngay từ ngày đầu tiên làm chung công ty nhưng vì là gái có chồng nên em phải giữ mình.

Chúng tôi rủ nhau vào nhà nghỉ. Tôi thấy cuộc đời như trên mây, sung sướng vô cùng. Rồi có tiếng gõ cửa và đó là vợ tôi. Cô ấy không nói lời nào và bỏ về. Tôi chạy theo năn nỉ xin lỗi, tại sao mình lại làm thế với người vợ đầu kề má ấp? Em chỉ như cơn gió thoảng qua thôi, còn vợ tôi ngày ngày đi chợ, cơm nước, chăm sóc tôi và các con. Vợ tôi không tha thứ, thế là gia đình tan nát. Tôi chợt tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm giữa mùa đông, vợ vẫn nằm bên cạnh ngủ ngon lành. Ơn giời, đấy chỉ là một giấc mơ thôi, gia đình tôi vẫn còn đây. Những chi tiết trong mơ sao giống cuộc đời đến vậy. Có thể cuộc đời này cũng chỉ là một giấc mơ thôi. Tôi tự nhủ: “Hãy sống sao cho lúc chợt tỉnh giấc không phải hối tiếc điều