Lấy chồng được 2 năm thì tôi ly hôn, cũng chỉ vì tình yêu anh dành cho tôi không còn như trước. Là một người phụ nữ, tôi cảm nhận được những vòng tay anh ôm tôi không còn trọn vẹn, xen lẫn những tiếng thở dài. Anh thú nhận không còn tình cảm với tôi và đã yêu người khác.

Dù rất đau khổ và có lúc định đi đánh ghen người phụ nữ của chồng vì cho rằng chính cô ta mới làm cho anh không còn yêu tôi, phá nát hạnh phúc gia đình tôi.

Nhưng rồi nghĩ lại, tôi quyết định ly hôn, vì chẳng muốn níu kéo những gì không thuộc về mình. Tôi ôm con ra khỏi nhà chồng, gửi con về cho bố mẹ chăm sóc, thuê nhà ở riêng và lao vào công việc như điên.

Sau 5 năm cật lực, không nghĩ đến chuyện hôn nhân, hẹn hò, công việc đã ổn định và có một khoản tiền tích lũy, tôi đón con lên ở cùng và mua một căn nhà nhỏ để hai mẹ con sinh sống.

Thời gian này công việc đỡ vất vả hơn, bản năng đàn bà của tôi trỗi dậy, tôi thèm khát một người đàn ông bên mình, một cánh tay ôm vào mỗi đêm. Tôi bắt đầu mở lòng mình ra đón nhận tình cảm của những người đàn ông.

Với hình thức ưa nhìn, tôi không khó để tạo được sự chú ý của những người đàn ông, kể cả đàn ông đã có gia đình, trong đó có anh, một người đàn ông đã có vợ và hai đứa con gái.

Thời gian đầu, anh chỉ coi tôi là bạn, nhưng sau đó, với sự chủ động của tôi, anh đã không cưỡng lại được ham muốn dục vọng và những điều mới lạ của một người đàn bà từng thất bại trong hôn nhân, đang khao khát tình yêu.

Chúng tôi lao vào nhau như những con thiêu thân. Anh là một người đàn ông có trách nhiệm, đôi khi nằm bên tôi, tôi biết anh vẫn nhớ vợ và con, cảm thấy có lỗi với họ rất nhiều.

Nhiều lần vì day dứt lương tâm, anh đề nghị tôi chấm dứt ở đây, nhưng tôi từ chối, vì tôi yêu anh, tôi không muốn mất anh, tôi tìm mọi cách để có được anh, kể cả sinh cho anh một đứa con trai, vì vợ anh chỉ sinh được hai con gái.

Bố mẹ anh muốn có con trai, nên khi hay tôi biết tin, họ đã đến thăm tôi và nhận làm con cháu trong gia đình. Vợ anh biết chuyện và họ ly hôn với nhau, anh nghiễm nhiên trở thành chồng của tôi, tôi hạnh phúc với những gì đang có và hả hê vì đã chiến thắng người đàn bà là vợ anh.

Cho đến một ngày, tôi gặp chị và các con của chị và chồng tôi. Không phải vô tình ngoài đường, mà chị chủ động tìm đến tôi.

Chị đề nghị, bố chị đang ốm, mà họ vẫn chưa biết việc chị ly hôn, do chị còn giấu giếm, sợ bố chị sốc mà ảnh hưởng đến sức khỏe. Chị nhờ tôi, khuyên anh về gặp ông một lần, vì có thể sau lần ấy, ông sẽ ra đi mãi mãi.

Nhìn chị tiều tụy, dắt theo hai đứa con, khóc trước mặt tôi. Tôi thấy lại hình ảnh của mình mấy năm trước. Khi ấy, tôi cũng tiều tụy, không còn sức sống và dắt con ra khỏi nhà chồng.

Tôi đã từng mất gia đình, mất chồng vì người thứ 3, tôi đã từng căm hận người thứ 3, vậy mà bây giờ tôi lại chính là người thứ 3.

Tôi đã sai rồi, vì tôi mà một gia đình tan nát, hai đứa trẻ và một người phụ nữ phải sống trong đau khổ. Tôi muốn chuộc lại lỗi lầm của mình, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu...