Thời xưa, có một vụ án nổi tiếng tạm gọi là “tình yêu của sự buông tay”. Câu chuyện kể về hai người phụ nữ cùng tranh giành một đứa bé 2 tuổi, cả hai đều khăng khăng nói rằng đứa bé là do mình sinh ra, vậy nên không ai chịu nhường ai. Cuối cùng ầm ĩ đến nơi công đường, vị quan gia bởi vậy cũng phải hao tâm tổn trí, ông đã lệnh cho hai người phụ nữ hãy dùng hết sức mà giành lấy đứa trẻ, ai thắng thì đứa trẻ sẽ thuộc về người đó.

Hai người phụ nữ quả nhiên đã dùng hết sức để giành giật đứa bé, người nào người nấy đều muốn lôi đứa bé về phía mình. Nhưng đứa trẻ bé nhỏ không chịu nổi sức kéo, đã khóc òa lên nức nở. Lúc này, một người trong đó nghe thấy tiếng khóc đau như xé lòng, liền đột nhiên buông tay, mặc cho người phụ nữ kia đắc ý kéo đứa trẻ về mình.

Lúc này, vị quan xử án đập mạnh thanh kinh đường mộc, ông nói, chỉ có người mẹ yêu thương con mới không nỡ lòng nhìn thấy con mình chịu khổ, thậm chí vì vậy mà nguyện ý hy sinh tình yêu của mình. Bởi vậy ông đã đem đứa trẻ trao cho người phụ nữ này và trừng phạt nghiêm khắc người phụ nữ còn lại.


Câu chuyện trên, đến ngày hôm nay đọc lại vẫn khiến người ta thổn thức. Quả thật, tình yêu đích thực không phải là “giành lấy”, mà là từ bỏ và buông tay…

Tôi có một anh bạn thân hiện đang học thạc sĩ luật ở thành phố Tây An. Anh ấy từng kể cho tôi nghe mối tình đầu của mình.

Trước khi học trường luật, anh từng làm việc trong một nhà xưởng. Bởi gia cảnh khó khăn, anh lại là người thật thà chăm chỉ, cộng thêm tư chất thông minh, vậy nên anh rất mau chóng được đề bạt làm trưởng phòng. Và như được ông Trời se duyên, anh và con gái của vị tổng giám đốc dần dần sinh lòng ái mộ, tình yêu của họ rất tự nhiên như cơn gió đầu mùa.

Nhưng mối tình trong sáng ấy lại gặp phải sự phản đối quyết liệt của gia đình vị tổng giám đốc. Lý do rất đơn giản, chính là bởi anh là chàng trai nghèo không môn đăng hộ đối, trong khi con gái họ lại là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng. Họ đã thẳng thắn ngăn cản vì lo lắng con gái mình sau này sẽ phải chịu khổ.

Nhưng cô bạn gái không nguyện ý rời xa, nên vẫn lén tìm cách gặp anh. Về sau bố mẹ phát hiện đã nhốt cô ở nhà, mỗi lần cô gọi điện thoại cho anh đều khóc nức nở, khiến anh càng cảm thấy xót xa trong lòng.

Cuối cùng, anh bạn tôi đã dứt khoát quyết định rời đi thật xa, để cô bạn gái mau chóng quên đi mối tình đau khổ này mà bắt đầu một cuộc sống mới.

Trong những ngày tháng sau này, anh kiên trì vừa làm vừa học, chỉ sau ba năm anh đã vào được trường luật danh tiếng của thành phố Tây An. Anh nói: “Trong lòng tôi vẫn rất yêu cô ấy. Chính bởi tình yêu này mà tôi đã quyết định buông tay, bởi tôi không thể tiếp tục nhìn cô ấy vì mình mà chịu đủ mọi đau khổ giày vò như vậy”.

Tôi hỏi anh: “Hai người có còn gặp lại nhau không?”.

Bạn tôi lắc lắc đầu: “Cô ấy đã lấy chồng rồi, người đó điều kiện rất tốt, họ cũng có với nhau một đứa con, cuộc sống rất hạnh phúc”.

“Thế anh có hối hận vì đã từ bỏ người mình yêu không?”, tôi lại hỏi anh.

Anh bạn nói: “Hối hận ư? Tôi yêu cô ấy, mong rằng cô ấy sẽ luôn hạnh phúc. Nếu người đó cũng yêu thương cô ấy như tôi, thế thì trong lòng tôi đã rất mãn nguyện rồi. Tình yêu không nhất định là phải có được, mà là bạn sẵn sàng làm tất cả để khiến người mình yêu thương cảm thấy hạnh phúc”.

Chỉ một câu nói ấy nhưng đã làm tôi cảm động rơi nước mắt, giúp tôi có thêm nhận thức mới về tình yêu.

Người ta bảo rằng nếu còn yêu còn thương còn nhớ thì đừng vội vàng nói lời biệt ly nhưng đó chỉ là do trái tim anh đơn phương tự gây ra thương tổn. Anh ích kỷ giữ lấy tình yêu và cho rằng sẽ không ai có thể thay thế bằng cách trói buộc cảm xúc của mình vào một lối nghĩ duy nhất. Khi yêu thương trao đi quá lớn và sự hồi đáp của đối phương quá phũ phàng thì anh hiểu rằng yêu đôi khi còn là dám buông tay.

Thực tâm khi còn yêu sâu nặng chẳng ai nỡ buông vì buông tay chính là đặt dấu chấm hết cho một mối quan hệ, là dẫu còn yêu cũng chỉ dám lặng lẽ nhìn từ phía xa, là tim găm đầy những mảnh vỡ cũng đành chấp nhận bước đi. Nhưng nếu như buông tay mà em được bình yên thì anh sẵn sàng đánh đổi hạnh phúc của mình để em có được an yên.

 Vì anh hiểu rằng hạnh phúc của mình chính là lúc được nhìn thấy em không vướng bận bất cứ điều gì.

Giữ một trái tim đã không còn chung một nhịp đập, giữ một hình bóng phủ đầy vết xước liệu có khiến bản thân hạnh phúc hay chỉ chuốc lấy khổ đau. Vậy thì cớ sao không mạnh mẽ buông tay một lần?

 Buông tay? Anh sẽ mất em? Buông tay? Mình đánh mất nhau mãi mãi.

Nhưng buông tay, em sẽ hạnh phúc…

 Và buông tay, có thể sau này anh sẽ mỉm cười với lựa chọn đó…

 Vì anh biết yêu là dám chấp nhận buông tay để người kia bình yên…