Ảnh minh họa

Suốt 11 năm nay, tôi chỉ ở nhà sinh và chăm sóc các con, kinh tế trong gia đình do chồng lo. Chồng tôi là người đàn ông tốt, luôn hết lòng vì vợ con. Tháng nào cũng đưa gần như hết lương cho vợ, anh chỉ giữ vài trăm nghìn để đổ xăng và uống nước. Từ ngày cưới đến nay chưa bao giờ anh lớn tiếng mắng vợ con. Mỗi lần xảy ra chuyện thì chồng luôn bình tĩnh giải quyết sự việc.

Tuy tôi ở nhà chăm sóc con nhưng chưa bao giờ chồng tỏ thái độ ghét bỏ khinh thường. Sau mỗi giờ làm anh luôn về sớm chăm sóc các con và làm việc nhà cùng vợ. Cứ ngỡ hạnh phúc sẽ mãi ở lại với chúng tôi, nào ngờ vụ tai nạn xe xảy ra với chồng vào tháng 4 trước khiến gia đình điêu đứng.

Chồng không thể làm việc được nữa mà phải có người bên cạnh phục vụ. Tiền tiết kiệm đã dùng hết để chữa trị cho chồng, tôi không biết 5 người chúng tôi sẽ lấy gì mà sống trong những tháng tới nữa.

Tôi rất muốn đi làm để có tiền lo cho gia đình. 2 đứa con lớn của tôi đang học tiểu học, tự chăm sóc bản thân được, điều tôi đau đầu nhất là đứa con chưa đầy 1 tuổi và người chồng nằm 1 chỗ, tôi đi làm rồi sẽ không có ai chăm sóc 2 bố con.

Bố mẹ chồng già yếu nên không thể giúp gì được. Bố mẹ tôi còn trẻ nhưng đang làm việc để nuôi 3 em tôi ăn học. Cuối cùng tôi phải nhờ các em của chồng giúp đỡ chúng tôi. 2 em trai của chồng biếu 100 triệu, còn em gái chồng muốn nhận nuôi giúp 1 đứa con cho chúng tôi.

Chồng tôi tự trách bản thân vô dụng, không nuôi nổi con phải cầu cứu đến em gái. Sau đó anh bảo nhà em gái buôn bán giàu có, nếu con tôi được sống ở đó tương lai sẽ tốt hơn là sống với bố mẹ nghèo.

Đứa con lớn của tôi biết làm mọi việc nhà và hiểu chuyện, sẽ không gây phiền toái cho gia đình em ấy, vì vậy chúng tôi sẽ gửi cháu đi. Nhưng khi hỏi ý kiến con, cháu không chịu đến nhà cô sống mà cầu xin được ở lại nhà và hứa sẽ làm tất cả việc, chăm sóc em để cho tôi yên tâm kiếm tiền.

Nhìn những giọt nước mắt của con mà vợ chồng tôi không biết phải làm sao nữa?