Tôi về làm dâu nhà Quý được 3 năm rồi nhưng mãi vẫn chưa có con. Điều đó khiến cho tôi cảm thấy tự ti và mối quan hệ của tôi với mẹ chồng cũng không được tốt đẹp.

Ngày mới chân ướt chân ráo về đây, mẹ chồng cũng quý tôi lắm. Hai mẹ con trò chuyện suốt ngày. Hễ đi mua sắm, mẹ chồng lại gọi tôi đi cùng. Thi thoảng bà còn mua đồ cho tôi nữa. Mấy lần nhà có khách, mẹ chồng còn vui vẻ giới thiệu tôi là "con gái" của bà. Lúc đó tôi cảm thấy mình đúng là nàng dâu may mắn khi được gả vào nhà có bố mẹ chồng hiền lành, tâm lý.

 

Ấy thế nhưng, sau hơn 1 năm làm vợ Quý, tôi vẫn chưa sinh được cháu cho nhà chồng. Mẹ chồng bắt đầu sốt ruột và than phiền. Bà giục vợ chồng tôi nên đi khám, xem có vấn đề gì không để còn kịp thời chữa trị. Lúc đầu, chúng tôi cũng ngại, chẳng ai chịu nghe mẹ khuyên cả. Sau cùng, vì áp lực sinh con quá nên tôi đã chủ động đi khám 1 mình. Kết quả tôi hoàn toàn bình thường.

Từ ấy mẹ chồng cũng đỡ gây khó dễ cho tôi hơn. Nhưng bà cũng chẳng thân thiết tôi như trước nữa. Tự nhiên tôi cảm giác giữa tôi với mẹ chồng có khoảng cách. Khi nói chuyện với bà tôi cảm thấy tự ti. Ngược lại mẹ chồng cũng không tâm sự, trò chuyện với tôi nhiều như lúc trước nữa.

Thời gian gần đây, tôi thấy mẹ chồng hơi lạ. Dù bà khỏe, chẳng ốm đau gì nhưng vẫn bắt chồng tôi đưa đi bệnh viện thăm khám mỗi tháng. Dù bận việc đến mấy, nhưng mỗi lần mẹ ra yêu cầu, Quý đều sốt sắng đồng ý. Mấy lần thương chồng vất vả, tôi chủ động nhận việc đưa mẹ chồng đi bệnh viện. Nhưng cả chồng và mẹ chồng tôi đều gạt phắt. Họ nói không cần. Hai người như có bí mật gì đó mà giấu giếm tôi.

Ảnh minh họa

Hôm trước, mẹ chồng lại đi bệnh viện. Tôi quan tâm bà thật, nhưng cũng muốn lấy lòng nên đã xông vào phòng mẹ chồng, hỏi thăm về tình trạng sức khỏe của bà. Khi tôi xộc vào, mẹ chồng đang đọc tờ giấy gì đó. Nhưng thấy tôi bà lập tức cất dưới gối. Lúc tôi thăm hỏi thì mẹ chồng chỉ trả lời ậm ừ: "Bác sĩ bảo mẹ không sao, chỉ cần bồi bổ 1 chút mà thôi. Con ra ngoài đi. Mẹ cảm thấy hơi mệt". Tôi ra hỏi chồng, anh cũng im re, chả nói năng gì. 

Sáng nay, mẹ chồng đi chợ. Tôi ở nhà dọn dẹp. Vào phòng mẹ chồng, tôi chợt nhớ ra vụ hôm trước, nên đã tiến tới giường, lật gối lên xem bà còn để tờ giấy hôm trước ở đó không. Quả nhiên, mẹ chồng vẫn để tờ giấy ở đó.

Tuy nhiên, đọc thông tin được ghi trên giấy mà tôi chết lặng. Quý có vấn đề về sinh lý. Đây chính là nguyên nhân khiến 3 năm qua vợ chồng tôi chưa có con. Anh đang âm thầm chữa trị. Kết quả tuy có tiến triển nhưng chậm. Chất lượng tinh trùng của anh vẫn còn rất hạn chế.

Tôi lập tức chạy về phòng chất vấn chồng. Biết không giấu được nữa, chồng tôi thừa nhận. Lúc này tôi cảm thấy vừa thương vừa giận anh. Đây là chuyện vợ chồng, vậy mà thời gian qua anh cứ giấu giếm tôi. Là người vợ, đáng lẽ ra tôi nên được biết sớm. Anh nên san sẻ để chúng tôi cùng giải quyết. Nhưng chồng lại nói với mẹ... Tôi thất vọng ngồi xuống giường ôm mặt khóc.

Quý mãi mới nói rằng, là do anh xấu hổ và sợ mất vợ. Ban đầu mẹ cũng không biết nhưng thấy tôi hoàn toàn bình thường nên bà đã ép anh đi bệnh viện khám. Thời gian qua mẹ đã động viên và giúp đỡ anh rất nhiều. Chồng mong tôi đừng giận mẹ chồng. Bởi không có bà thì anh cũng chẳng dũng cảm tiến hành điều trị. Nghe chồng nói, tôi cảm thấy thương cả hai. Tuy nhiên tôi vẫn hơi giận mẹ chồng. Chuyện này mà bà cũng giấu tôi được. Thời gian qua, tôi luôn sống trong sự áy náy và tự ti...