Tâm sự đàn bà ly hôn: Cạn kiệt sức lực rồi, phải buông thôi!
Chiếc nhẫn cưới trên tay mình, thử hỏi có người làm vợ nào tháo ra mà không đau lòng? Nhưng rồi, sau bao nhiêu sự nhẫn nại, cố gắng, bao dung để cố gìn giữ hạnh phúc mà chẳng cứu vãn được gì thì còn cách nào nữa ngoài ly hôn? Tôi đã cạn kiệt sức lực để ở lại trong cuộc hôn nhân này rồi. Tôi trở thành người đàn bà ly hôn.
Gia đình tôi, người ngoài nhìn vào tưởng ấm êm hạnh phúc nhưng thực chất rệu rã, chán chường. Vợ chồng tôi rất nhiều năm chẳng có gì để nói với nhau ngoài con. Thậm chí, có những ngày chẳng nói với nhau câu nào. Buổi sáng, mỗi người đến công ty của mình. Chiều tôi về loay hoay với con, còn chồng bận nhậu nhẹt. Khi chồng về thì lên giường ngủ để rồi ngày mai lại lặp lại chu kỳ đó.
Phụ nữ luôn có một nhu cầu được tâm sự, giãi bày, được nói ra những ấm ức trong lòng nhưng với chồng tôi chẳng thể mở miệng được. Tôi thấy mình cô độc khi chồng tôi luôn thấy suy nghĩ, những điều tôi nói ra là vớ vẩn. Dần dần, tôi không còn nói với chồng những gì mình nghĩ. Cả chuyện công ty, chuyện vui buồn, cả lúc tôi ốm sốt… chồng cũng chẳng hề biết. Chỉ khi nào những việc liên quan đến con tôi mới mở miệng nói.
Chồng tôi là một người rất vô tâm với vợ con nhưng lại luôn cho mình có lý. Mọi lí lẽ, mọi lời than vãn của tôi anh đều xem là vặt vãnh đàn bà. Tôi cũng đã từng cố gắng rất nhiều, níu kéo chồng bằng những bữa cơm ngon, bằng những lần kéo cả gia đình đi chơi. Nhưng rồi, chồng tôi vẫn coi công việc, bạn bè, thú vui của mình là trên hết. Gia đình tôi thiếu sự ấm áp, quan tâm mà chồng tôi lại không hề thấy điều đó có gì đáng phàn nàn. Thật chua chát khi những lần tôi gặp chuyện, ốm đau người ngoài đều biết trước chồng. Tôi và chồng, đôi lúc chẳng bằng người dưng nước lã.
Nếu tôi sống vô tâm được như chồng, cứ lo việc của mình, cứ sống mà đừng đếm xỉa gì đến những cảm giác chua cay trong lòng thì có lẽ sẽ tốt hơn. Nhưng tôi không phải là một người phụ nữ có thể sống được như thế. Gia đình là nơi chia sẻ, quan tâm chứ nếu đối đãi như người dưng thì chi bằng ly hôn đi. 5 năm là khoảng thời gian tôi cố gắng đến kiệt sức để làm chồng thay đổi.
Tôi buông xuôi vì quá mỏi mệt. Ly hôn là con đường cuối cùng người đàn bà phải chọn khi chẳng thể làm được gì nữa. Tôi kí vào lá đơn ấy coi như giải thoát cho chính mình. Sống với nhau mà không hề có tình cảm, không hề trân trọng nhau thì chia tay là điều tốt nhất.
Đau buồn vì chồng gặp tai nạn qua đời, không ngờ người phụ nữ dắt thêm đứa con nói những...
Nỗi đau này chưa xong nỗi đau khác ập đến khiến đầu óc tôi rối lên chẳng nghĩ được gì chỉ có ngồi khóc nhìn chị ta đương ở thế đắc thắng.
Nghi ngờ chồng có quỹ đen, tôi lén lút trữ của cải cho bản thân mình, nào ngờ ngày đọc...
Khi đưa tang chồng xong, đọc xong những dòng chữ đó thì mắt tôi đã nhòa đi, nước mắt chảy nhòa...
Lâm bệnh nặng, chồng xin vợ cho gặp nhân tình lần cuối, nào ngờ phản ứng của ả bồ khiến...
Song cách đây vài tháng, Thành phát hiện bị suy thận độ 4. Tình trạng sức khỏe mỗi ngày một giảm sút trông thấy. Dù một tuần chạy thận 2, 3 lần cũng chẳng thể kéo dài thời gian sống cho anh được bao nhiêu nếu bệnh viện không tìm được người hiến thận tương thích với cơ thể anh.
Gọi cả gia đình đi bắt gian, đến tới nơi mở cửa ra, tôi và bố đứng hình trước cảnh...
Kỳ thực, tôi biết quan hệ mẹ chồng nàng dâu của gia đình tôi không hòa hợp, thậm chí là căng thẳng.