Tâm sự của người phụ nữ 30 tuổi ‘gánh’ trên vai người chồng chưa chịu lớn và hai đứa con thơ dại
Mới 30 tuổi mà ai nhìn tôi cũng tưởng đã ngoài 40. Bởi lẽ những gánh nặng cơm áo gạo tiền đã khiến tôi dần kém sắc và già dặn đi nhiều. Tôi lấy chồng năm 25 tuổi. Một phần vì thương, một phần vì cưới để chạy bầu.
Anh là người nghiện chơi game. Ngày nào cũng chơi đến tận khuya, hoặc thức thâu đêm. Sáng ra không dậy nổi nên thường xuyên bỏ việc và không lâu sau thì bị sa thải. Anh ở nhà, tôi thì nai lưng ra làm hết chuyện này đến việc khác.
Đã vậy còn phải chăm cho hai đứa con còn thơ dại. Mọi việc trong nhà cứ đổ lên vai khiến tôi vô cùng mệt mỏi. Tôi chẳng cần anh phải đỡ đần việc nhà cửa, chỉ cần anh có công việc đàng hoàng và có thể quần áo chỉnh tề đi làm như bao người khác. Chứ nhìn anh nằm ườn ở nhà chơi game, tôi muốn phát điên.
Trong khi vợ làm không ngơi tay bên ngoài, chồng nằm ở nhà chỉ có ăn và chơi game. Nhìn cảnh này, tôi vô cùng ngán ngẩm. Nhưng nhiều lần khuyên nhủ cũng chỉ "nước đổ lá khoai", tôi chẳng buồn nói nữa.
Trước khi cưới nhau, tôi đã biết anh có tính trẻ con. Nhưng không nghĩ là tính cách đó lại bộc lộ rõ ràng sau khi về chung nhà như thế này. Bây giờ chẳng khác gì tôi đang một mình nuôi dạy ba đứa con khôn lớn, hai đứa con thơ và một người chồng to xác chưa chịu lớn.
Nghề làm vợ đã khó, gặp người chồng tệ thì suốt đời chỉ lấy nước mắt chan cơm. Tôi chỉ ước chồng mình có thể suy nghĩ trưởng thành hơn một chút để vợ con được nhờ. 30 tuổi đầu rồi chẳng còn nhỏ nhoi gì nữa. Vợ chồng lấy nhau là để nương tựa nhau mà sống, chứ không phải để hành hạ nhau như vậy.
Tôi đã quá mệt mỏi với cuộc hôn nhân này rồi, nhưng bỏ không đành ở cũng chẳng được. Bây giờ tôi phải làm sao đây?
Đang ngủ thì hồn bay phách lạc bởi cái tát trời giáng, tôi sửng sốt bật tỉnh và chết sững...
Cái tát trời giáng thẳng vào mặt đánh "bốp" khiến tôi hoa cả mắt. Càng sốc hơn là lý do vớ vẩn chẳng ra đầu ra đuôi của vợ tôi.
Nhìn cháu gái mới 10 tuổi hét lên thất thanh rồi đuổi theo chiếc ô tô sang trọng, tôi hoảng...
Con bé khóc lả đi sau khi chiếc xe đẹp đẽ ấy đi xa khuất tầm mắt. Tôi ôm cháu mà lòng đau như cắt. Giá như tôi đừng khó tính, có lẽ con bé không phải sống ở đây vì bố mẹ ly hôn.
Chồng phàn nàn về chuyện cô giúp việc ăn uống không điều độ bụng ngày càng to, tôi hốt hoảng...
Nghe chồng chê cô giúp việc bụng to như bà bầu làm tôi giật mình liếc mắt xuống bụng cô ấy. Thật không ngờ lại nhận ra một chuyện tày đình.
Về đến nhà, thấy mẹ quần áo rách tươm, ăn đồ thừa trong nồi, chồng không trách mà gọi tôi...
Tôi ám ảnh những đêm nằm ôm con mà suýt rơi con xuống đất vì quá mệt mỏi, bụng thì đói cồn cào nhưng không được ăn.