Tâm sự của một người chồng: Phụ nữ đừng hy sinh rồi bắt đàn ông phải biết ơn
Làm chồng 10 năm, tôi nhận ra rằng phụ nữ có một tật xấu kinh điển là hay “ăn vạ" chồng. Hễ lúc nào vợ chồng xích mích, hay “cơm không lành canh không ngọt" là vợ tôi lại nói những câu quen thuộc: “Em đã hy sinh cả thanh xuân cho anh. Em đã hy sinh rất nhiều cho gia đình, cho chồng con vậy mà anh nỡ đối xử với em như vậy sao?”.
Tôi biết vợ mình là một người phụ nữ rất tốt. Cô ấy đảm đang, biết lo toan, biết vun vén cho gia đình. Từ khi cưới cô ấy về làm vợ, cha mẹ tôi luôn nhận được sự chăm sóc tốt nhất. Tôi bước chân ra ngoài là thơm tho từ đầu đến chân, về đến nhà là nhà cửa tinh tươm, cơm nước ngọt lành đã dọn sẵn. Vợ tôi cũng rất chu toàn trong việc nuôi dạy con. Tôi hiểu và biết ơn những gì vợ đã mang đến cho cuộc đời mình.
Với nhiều người đàn ông, có một người vợ đảm đang như thế thì còn gì bằng. Nhưng tôi ước ao, vợ mình đừng quá đảm đang như thế. Bởi đi cùng với hy sinh, vun vén cho gia đình cô ấy luôn muốn mọi người phải mang ơn, cảm kích và sống theo những gì cô ấy vạch ra. Lỡ tôi có làm gì sai một chút, lập tức sẽ bị vợ “ăn vạ” và luôn luôn là những dòng nước mắt kèm theo sự kể lể.
Cô ấy luôn muốn mỗi ngày vợ chồng con cái phải ngồi ăn cơm chung với nhau. Vợ tôi cầu toàn, những bữa ăn được nấu nướng cầu kỳ, nhiều món. Nhưng đàn ông mà, một tháng đôi khi tôi cũng muốn gặp gỡ bạn bè 1 vài lần. Nhưng hễ tôi bỏ cơm ở nhà một bữa là vợ kiên quyết không ăn. Cô ấy cứ nhịn đói đợi chồng. Tôi về cơm canh nguội lạnh, cô ấy khóc và bảo rằng tôi sống vô tâm, ích kỷ. Cô ấy bảo rằng tôi chỉ nghĩ cho bản thân mình mà không hề biết rằng để có được bữa cơm này cô ấy đã vất vả ra sao. Nhiều lần tôi muốn gào lên với vợ: “Là em muốn như thế chứ anh có bắt em nấu nướng cầu kỳ, cực khổ như vậy đâu”.
Vợ tôi có tính tiết kiệm. Tôi và vợ cùng đi làm, thu nhập không cao nhưng cũng chi tiêu dư dả. Nhưng cô ấy rất hiếm khi sắm sửa cho bản thân mình. Nhiều khi lãnh lương, tôi mua một đôi giày, một chiếc đầm về tặng vợ, việc đầu tiên là cô ấy lật tìm giá tiền. Và tôi nghe đến thuộc lòng những câu như: “Trời ơi, anh mua mắc rồi. Cái áo này giá chỉ bằng một nửa thôi”. Sinh nhật, kỉ niệm mua quà tặng vợ tôi đều nói dối về số tiền mình mua. Nhưng thái độ của vợ khiến tôi dần mất hứng thú mua quà, có khi không mua thì ngay lập tức sẽ bị vợ nói rằng chồng vô tâm.
Nhiều lúc tôi muốn vợ đừng nấu ăn, ra ngoài ăn một bữa thật ngon, dắt con đi chơi nhưng vợ đều không muốn. Lí do rằng ra ngoài ăn tốn tiền mà chắc gì đã ngon bằng cô ấy nấu. Cô ấy cũng hạn chế ra ngoài, đi gặp bạn bè, dành hết thời gian ở nhà. Nhưng hễ tôi muốn ra ngoài đi nhậu, gặp gỡ bạn bè là cô ấy lại lôi cuộc sống của mình ra so sánh: “Em thì đầu bù tóc rối, cả năm không dám đi chơi 1 lần còn anh suốt ngày cứ đi chơi”.
Những người đàn bà hy sinh như vợ tôi trên đời này đâu phải hiếm. Rất nhiều đồng nghiệp, bạn bè tôi cũng có những người vợ hy sinh, đảm đang như vậy. Nhưng phụ nữ à, đừng hy sinh rồi bắt đàn ông chúng tôi phải cảm kích biết ơn. Vì đôi khi sự kể lể, những lời than vãn của phụ nữ khiến đàn ông chúng tôi mệt mỏi rất nhiều. Và hơn hết, chúng tôi cũng luôn muốn vợ hãy sống đơn giản, bớt đảm đang, bớt hy sinh và tận hưởng cuộc sống đi. Đàn ông không phải ai cũng muốn phụ nữ hy sinh đến rộc người như thế cả.
Cả ngày chỉ ăn một bữa cơm nhưng gạo vẫn hết nhanh, vợ trẻ bất ngờ khi biết nguyên nhân
Nghi ngờ có chuyện sau lưng mình, em lén lắp camera. Sau một tuần thì phát hiện mẹ chồng thậm thụt mở cửa bước vào, thế rồi bà lấy hoa quả và thịt, gạo mang về.
Thấy vợ khó chịu khi biết bố đẻ mấy trăm nghìn đồng, tôi làm ngay điều này khiến cả 2...
Nghĩ mà buồn các bạn ạ, tôi chỉ muốn vợ có thể buồn bỏ và sống vì hiện tại, nhưng cô ấy không chịu thay đổi. Tiếp theo tôi nên làm gì để mối quan hệ của bố con họ khá hơn đây?
Lấy nhau nhiều năm chưa có con, chồng đi khắp nơi chạy chữa mà không biết bí mật lớn nằm...
Thấy vợ vẫn ôm lòng với người cũ, anh chẳng biết thế nào. 5 năm mòn mỏi chờ con là 5 năm anh sống trong lừa dối. Anh ước mình chưa từng biết chuyện này, lúc đó có lẽ, anh sẽ thương vợ nhiều hơn.
Một đêm lạnh mưa tầm tã, chồng cũ bất ngờ gõ cửa rồi thì thầm: "Cho anh vào nhìn con...
Em thấy cảnh đó mà nước mắt lại muốn trào ra. Nào có ai muốn con mình xa cha, mất gia đình đủ đầy bao giờ.