Tâm sự của đàn bà một đời chồng: Tôi sẽ không bao giờ trói buộc đời mình bằng hôn nhân thêm lần nào nữa
Có rất nhiều người hỏi tôi rằng, tại sao sau đổ vỡ lại có thể bình yên mà sống được như thế? Thường tôi chỉ mỉm cười đáp lại. Bởi họ chỉ thấy nụ cười ngày hôm nay mà không biết được rằng tôi đã có những tháng ngày sống trong sự tuyệt vọng, chán chường. Tôi đã từng như người sắp chết đuối, cứ cố ngoi lên mà bám víu. Những cảm giác đó làm sao có thể diễn tả, có thể nói ra bằng lời để người khác hiểu thấu.
Tôi là một người đàn bà đẹp, có tiền. Tôi từng rất tự hào về những gì bản thân mình có. Nhưng hạnh phúc của một người đàn bà vốn dĩ đâu phải đong đếm bằng son phấn hay tiền bạc. Tôi thường đọc tâm sự của chị em trên báo. Chồng ngoại tình, phản bội thường vì chê vợ cũ kĩ, tàn tạ. Tôi tin rằng bản thân mình sẽ chẳng bao giờ bị chồng quay lưng, phản bội như thế!
Nhưng oái ăm thay, dù tôi có xinh đẹp, có giỏi giang thì người chồng có tật trăng hoa cũng chẳng bao giờ thấy đủ. Vợ đẹp, con ngoan lại thấy nhàm chán và luôn muốn “đổi gió”. Anh ta ngoại tình với một cô gái 18 tuổi, chân ướt chân ráo dưới quê lên thành phố. Đàn ông tệ bạc, lòng dạ tham lam thì có bao giờ biết đủ. Chồng tôi nói với bạn mình rằng mê đóa hoa đồng nội với vẻ đẹp mộc mạc, chân phương. Nghe nực cười làm sao!
Đắng chát, khổ sở, tuyệt vọng! Những cảm giác ấy tôi có đủ hết. Tôi cũng đã cố gắng đến rộc người để níu kéo nhưng chồng tôi bỏ cô gái đó, một thời gian sau lại cặp với cô khác. Khi tôi hiểu, đó chẳng phải là ham mê nhất thời mà thói trăng hoa của chồng đã thấm vào máu nên tôi quyết định ly hôn.
Tôi có tiền, có công việc ổn định nên chẳng lo lắng về kinh tế để nuôi con. Nhưng đàn bà ly hôn, có ai không đau, không mang vết thương sâu hoắm trong lòng? Phải mất rất lâu tôi mới lấy lại được cân bằng. Tôi vẫn đi làm, kiếm tiền giỏi và tham gia vào những cuộc vui với bạn bè.
Nhiều người đàn ông biết tôi ly hôn nên ve vãn và tán tỉnh. Tôi biết, có kẻ tán tỉnh cho vui, vì lợi dụng nhưng cũng có người thật lòng. Nhưng dẫu cho người ta có thương yêu tôi sâu đậm đến cỡ nào thì tôi cũng không dại dột mà kết hôn thêm lần nào nữa.
Hôn nhân giống như một trò chơi may rủi. Mấy người đàn bà thắng cuộc trong ván bài cuộc đời này? Tôi đã mất sạch, đã trả giá cho cuộc hôn nhân đầy nước mắt ấy. Dẫu đã lựa chọn kĩ, đã thề thốt thủy chung, đã có con với nhau mà anh ta vẫn quay lưng phản bội… Lòng người bạc bẽo lắm, ngày hôm nay nói yêu tôi thì chắc gì ngày mai đã không đổi khác? Tôi chả dại gì đánh cược cuộc đời của mình thêm lần nào nữa.
Hôn nhân với tôi giống như một chiếc lồng, đã thoát ra được thì chẳng dại gì mà trói buộc đời mình thêm lần nữa. Đàn bà một đời chồng như tôi, chăm chỉ kiếm tiền và sống vui vẻ bên con. Có thể cho phép mình yêu nhưng sẽ không dại dột ràng buộc mình bằng việc kết hôn. Sống như thế chẳng phải vui vẻ hơn gấp ngàn làn chuyện kết hôn để rồi tan nát, đổ vỡ thêm lần nữa hay sao?
Giận run người, hùng hổ lao vào định đi đánh ghen, nhưng một bóng người ngồi ở chân cầu thang...
Trong khi tôi và mẹ đang cãi nhau lớn tiếng thì chồng tôi đi ra. Thấy anh ngây người nhìn...
Lao tới khách sạn đánh ghen cùng bạn thân, tôi sốc ngất khi thấy người phụ nữ đứng sau chồng...
Thấy tôi đơ người nhìn nhân tình của chồng, Linh cũng bắt đầu nhận ra chị dâu của tôi...
Vợ ra tòa với trang phục nổi bật, trang điểm cẩn thận, làm tóc điệu đà khiến chồng hốt hoảng...
Tôi lại chẳng tin được anh ta, bây giờ anh ta không muốn ly hôn chỉ là vì thấy tôi...
Nhận tin nhắn từ một số điện thoại lạ, trong tin nhắn chỉ có duy nhất một tấm hình đám...
Trong tấm ảnh đó, Hưng đang quỳ gối khóc lóc đau lòng, ngồi bên cạnh anh là một thằng bé...