Tâm sự của chồng ngoại tình: Suốt 7 năm hối hận, tôi chỉ nhận được sự im lặng từ vợ
Tôi gặp vợ ở những năm sắp bước sang 30. So với những người phụ nữ tôi từng yêu đương, vợ tôi đơn thuần và hiểu chuyện nhất. Tôi chọn cô ấy làm vợ một phần vì thương cái tính nhẫn nại, chịu khó của vợ, và còn là vì tôi muốn có một gia đình sau những năm sống chết yêu đương chẳng tới đâu.
Vợ tôi không phải là kiểu phụ nữ lãng mạn. Cô ấy không biết đòi hỏi, làm nũng, hay thích được tặng quà. Ngược lại, tôi lại là người thích chinh phục người phụ nữ bên cạnh mình. Trước khi lấy vợ, ngày lễ hay kỷ niệm, tôi đều mua hoa tặng người yêu, đôi khi còn phô trương chuẩn bị quà rất tỉ mỉ. Đúng là tôi muốn nhìn thấy người phụ nữ mình yêu hạnh phúc, nhưng đúng hơn là tôi muốn thấy ánh nhìn ngưỡng mộ của người khác.
Nhưng vợ tôi lại không thích tôi làm thế. Những bó hoa tôi tặng, cô ấy đều nói là lãng phí. Những món quà kỳ công chuẩn bị của tôi, cô ấy cũng chẳng một lời cảm thán, lại e dè bảo không cần phải tặng quà. Tôi đã nghĩ, vợ tôi là một người không thích lãng mạn. Từ sau lần kỷ niệm một năm ngày cưới đó, tôi cũng không còn hào hứng tặng hoa hay quà cho cô ấy, thay vì vậy tôi đưa tiền để vợ mua sắm thứ cô ấy thích.
5 năm sống cùng vợ, chúng tôi chưa từng cãi vã lớn một lần nào. Dù rằng tôi vẫn có gặp nhiều người phụ nữ, có khi còn thân thiết quá mức. Nhưng vợ tôi luôn biết điều trong cư xử, cô ấy cũng chưa từng ghen tuông quá đáng. Thậm chí tôi còn từng nghĩ, vợ tôi không biết ghen. Điều đó khiến một người đàn ông như tôi khó chấp nhận và thấy nhàm chán. Dù vậy, tôi vẫn thương vợ, vì cô ấy luôn hết lòng cho gia đình, từng bữa ăn, mọi thứ trong nhà đều chu toàn.
Năm thứ 6 bên nhau, tôi đã không ngăn cản được việc chính mình sa đà vào cám dỗ. Tôi có chút say mê một người phụ nữ khác. Ở cô ta có những điều tôi đều mong từ vợ, là đòi hỏi, là lãng mạn, là phá cách, là hư hỏng. Tôi say mê lao vào mối tình vụng trộm mà quên cả đường về nhà. Chỉ đến khi bị phát hiện, tôi mới tỉnh ra…
Điều khiến tôi bất ngờ là vợ chẳng nói một lời nào với tôi. Tôi đã hỏi cô ấy, sao có thể im lặng như thế? Vợ tôi lúc ấy đang quay lưng đi, bỗng khựng lại hồi lâu, cô ấy quay lại với gương mặt khiến tôi cả đời về sau cũng không quên. Vợ tôi chưa từng khóc trước mặt tôi, nhưng hôm đó trên mặt cô ấy đầy nước mắt. Cô ấy đã nói với tôi:
- Em chưa từng cho anh thiếu điều gì, em cũng chưa từng làm điều gì có lỗi với anh. Vậy bây giờ, em phải nói gì với anh đây?
Rất lâu sau này tôi mới biết những món quà ngày trước tôi tặng, là chiếc áo, bộ váy, cái đầm, vợ tôi cũng chưa từng mặc. Nhưng khi tôi vắng nhà, vợ tôi đều lấy những bộ đồ ấy ra xem, ủi thẳng rồi lại cất vào tủ như một kỷ vật quý trọng. Thậm chí là bó hoa ngày trước tôi tặng, cô ấy cũng đều ép khô rồi cất cẩn thận. Chắc có lẽ vì đó lần đầu cũng là lần cuối tôi tặng cô ấy những món đồ như thế. Vậy mà tôi đã nghĩ vợ chẳng vui, vợ chẳng quý…
Và cũng rất lâu sau này tôi mới hiểu cách yêu thương của vợ tôi không giống tôi. Cô ấy không thích phô trương, không thích bày vẽ, nhưng đều rất chân tình bằng hành động. Vợ tôi biết tôi thích ăn gì, mùi vị ra sao, thích tôi mặc áo màu gì, thoải mái nhất khi mang giày hay dép. Vợ tôi biết hết và cũng chỉ có cô ấy là hiểu tôi nhất. Nhưng tôi lại không hay biết, vẫn nghĩ rằng vợ thật nhàm chán, thật không có gì thú vị…
Suốt 7 năm qua, tôi vẫn không được vợ tha thứ. Cô ấy luôn im lặng bên tôi, điều đó khiến tôi tự dày vò mình nhất. Nếu cô ấy có thể nói, có thể la mắng tôi, hay thậm chí là đòi ra đi, tôi có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn. Nhưng thế này, tôi chẳng làm được gì khác. Tôi không muốn mất vợ, vì thế chỉ có thể chịu đựng đến khi vợ thật sự có thể bỏ qua cho tôi.
Tôi thật mong đàn ông như tôi nếu có ngoại tình hãy nhìn lại xem, bạn đã bỏ sót điều gì, đã không nhìn kỹ những gì ấm áp, chân tình và yêu thương nhất của vợ mình? Vì ở trong lòng mỗi người vợ đều có một món quà quý giá họ dành tặng cho chồng. Món quà ấy có khi không được bạn nhìn thấy, nhưng đều được cô ấy đem đến cuộc sống này mỗi ngày vì bạn. Nếu không để tâm chân thành, bạn mãi mãi không thể nhận ra. Và nếu có lúc đánh mất đi, bạn ắt sẽ sống chẳng thể dễ chịu đâu…
Thấy mâm cơm của mẹ chồng toàn rau với đậu, em dâu vội về mách lẻo rồi nhà chồng kéo...
Cả em dâu và chồng của cô ấy đều kéo nhau xuống nhà tôi với vẻ mặt chẳng mấy thiện cảm. Song khi tôi nói ra điều này, họ cun cút bỏ về.
Đặt 70 mâm cỗ cưới, của hồi môn 120m2 đất nhưng tới ngày ăn hỏi nhà gái vẫn thẳng thừng...
"Hôm qua, 17/2 đúng lịch là 10h sáng nhà trai có mặt ở nhà em tổ chức ăn hỏi. Thế mà cuối cùng tới gần 2h chiều nhà anh mới tới, để gia đình họ hàng em đợi dài cổ", cô gái kể lại.
Sức khỏe của bản thân yếu nên tôi khuyên chồng ra ngoài giải quyết nhu cầu, nào ngờ anh tiết...
Trong cơ thể có nhiều bệnh nên sức khỏe của tôi không được tốt, vì vậy không thể chiều chuộng chồng được.
Mỗi khi chồng tôi về quê thăm nhà vợ là anh trai chị dâu lại phải dọn dẹp nhà cửa...
Thấy chị gái vội vã đứng dậy đi về khi chỉ mới đến nhà chưa được 10 phút mà tôi thắt lòng.