Suy cho cùng, đời người chính là sự cô đơn, bạn càng hiểu ra sớm bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu

Rất nhiều người mỗi ngày đều tham gia các cuộc gặp mặt, tiệc tùng, họ không cách nào khiến bản thân mình trầm lại, yên tĩnh lại, bởi họ sợ phải ở một mình. Bởi vì họ sợ khi ở một mình họ sẽ lại suy nghĩ lung tung, lại phải tự mình đối thoại, vì vậy họ thích những nơi ồn ào, náo nhiệt, họ muốn có được cảm giác mình đang tồn tại.

Nhưng bạn biết không, cô đơn, thực ra là một trạng thái cuộc sống cao cấp hơn thôi, bởi nó dạy bạn cách quan tâm, chăm sóc hơn đến nội tâm của mình.

Rồi sẽ có một ngày bạn sẽ hiểu ra, không cần biết bạn nỗ lực ra sao thực ra chẳng có mấy người để ý. Rất nhiều người chỉ nhìn vào kết quả, quá trình của bạn có vất vả như nào thì cũng chẳng liên quan tới họ.

Tôi từng bị lỡ chuyến bay và còn bị thất lạc cả hành lý, sau đó phải ngồi xe buýt suốt đêm đến nơi hẹn để kịp sáng hôm sau 8h bắt đầu lên lớp, bởi tôi đã hứa với khách hàng của mình. Lúc đó tôi đã cảm thấy mình thật vĩ đại.

Nhưng khách hàng lại chỉ nói với tôi rằng: anh không cần thiết phải vội vã như vậy.

Vậy mới nói, bạn có vượt qua núi non hiểm trở, trèo đèo lội suối ra sao thì cũng không có ai hiểu được sự vất vả của bạn. Bạn có vẫy tay hô lớn cũng sẽ chẳng có bao người cùng chia sẻ niềm vui với bạn.

Tự tìm ra cho mình rất nhiều lý do làm cái cớ để không bắt đầu một việc nào đó. Nhưng thực ra chỉ là đang thiếu 2 chữ "quyết tâm"

Cuộc sống ngắn ngủi, nếu không làm việc mình thích, há chẳng phải bạn có bận rộn đến mấy cũng chỉ là vô ích thôi sao? Chỉ khi làm việc mình thích, bạn mới có thể thực sự phát huy được hết khả năng tiềm ẩn của bản thân, mới gọi là đáng sống.

Có người nói tôi muốn mở một cửa hàng hoa, vậy sao bạn không mở đi? Họ nói là bởi không biết làm, không đủ điều kiện. Vậy tại sao bạn không tự tạo ra điều kiện cho mình?

Lúc trước, khi không viết ra được những bài viết hay, tôi từng đổ lỗi rằng do máy tính của mình vẫn chưa đủ xịn. Hàng ngày không đi chạy bộ, tôi từng đổ lỗi rằng vì tôi vẫn chưa mua được đôi giày thể thao mà mình thích. Lười không đi du lịch, tôi từng nghĩ rằng vì mình vẫn chưa mua được một chiếc máy ảnh ưng ý.


Rất nhiều chuyện, chỉ cần bạn bước được bước đầu tiên thôi là đã có thể tiếp thêm rất nhiều động lực để bước những bước tiếp theo. Giống như việc đi du lịch vậy, nếu cảm thấy muốn đi nhưng vẫn "cảm thấy thế nào ấy" thì tại sao không bắt đầu bước đầu tiên bằng việc mua vé trước, dù sao thì đã bỏ tiền ra mua vé rồi thì bạn vẫn sẽ phải đi thôi đúng không nào?

Con người sinh ra ai cũng phải cô độc, chỉ là cách đối đãi của mỗi người khác nhau mà thôi

Khi đối diện với sự cô độc, Tư Mã Thiên cười nhạo tất cả mà viết nên cuốn Sử Ký – tác phẩm được ca ngợi là “Tuyệt tác của sử giả, một khúc ly tao không lời”.

Khi đối mặt với nỗi cô đơn, Lý An vẫn sáng tác một mình trong sự cô độc. Từ đó mới có bộ tiểu thuyết kinh điển “Ngoạ hổ tàng long” ra đời.

Bước trên con đường nhân sinh, tôi thường nghĩ tới một câu mà nhà văn Trương Tiểu Nghiễn nói khi nước mắt lưng tròng: “Sau này rất nhiều người hỏi tôi tâm trạng thế nào khi chần chừ một mình trong đêm tối. Tôi mới nhớ ra rằng đó không phải là sự cô đơn và đường dài, mà là đại dương sóng gió bao la và những tia sáng lấp lánh của những vì sao nhấp nháy trên bầu trời”.

Cô độc và cô đơn không giống nhau. Cô đơn khiến bạn hoảng sợ, nhưng cô độc lại khiến bạn mạnh mẽ. Bởi lẽ sự kiên trì với niềm tin trong nội tâm sẽ mãi mãi là tấm gương chân thực và quý giá nhất của con người.