Tôi 27 tuổi, lập gia đình được 2 năm, có con trai một tuổi. Do tính chất công việc của tôi cần dùng đến nhiều tiền và nhiều mệnh giá, từ ngày về nhà chồng tôi thường thấy thiếu hụt nhiều tiền và nhiều lần, thiếu vài trăm là bình thường, còn thiếu vài triệu thì thi thoảng, không dám nghĩ ai lấy vì chẳng bắt tận tay ai nên kệ. Vợ chồng đi đâu cũng không khóa cửa phòng, sống cùng nhà mà đi lại phải khóa cửa sẽ rất bất tiện, hơn nữa tôi có con nhỏ nên cũng không thể khóa được. Về sau tôi cẩn thận hơn mua két, cũng là cất giữ chút vốn chung của hai vợ chồng, chìa khoá và mã chỉ vợ chồng tôi biết. Tôi yên tâm và cất tiền vào két, ít thì không kiểm đếm, nhiều nhiều một chút thì buộc lại ghi rõ số tiền. Vì nghĩ chỉ có vợ chồng biết với nhau nên tôi cứ kệ.

Đến một hôm cần đến tiền tôi mở ra thì đếm thấy mất hơn chục triệu. Tôi gọi cho chồng thì anh bảo không lấy, vợ hay để tiền linh tinh thử tìm lại xem. Tôi khẳng định số tiền đó tôi buộc vào và ghi rõ, chỉ có rút ra chứ không để linh tinh được. Vòng vo anh cũng nhận là mình lấy cho bạn vay không kịp nói cho tôi. Tôi sốc hoàn toàn, không phải mất tiền mà mất niềm tin ở chồng. Tôi thấy như mình đang sống cùng một kẻ trộm. Tại sao chồng lấy tiền chung mà không nói với tôi? Tại sao lại chối vòng vo để giấu diếm? Có phải anh thấy điểm yếu của tôi là chủ quan, tin tưởng chồng nên lừa dối tôi? Nghĩ lại tất cả những lần thiếu tiền trong túi từ trước đến giờ tôi mới ngẫm ra ai là người lấy. Tôi khóc lóc đau khổ, nói với chồng, kết quả bị chồng đánh.

Ảnh minh họa

Thời điểm đó hai gia đình họp mặt, tôi xót xa bỏ qua vì mới sinh con, anh cũng hứa không làm như thế nữa. Từ đó tôi sống với chồng không khác gì với kẻ trộm, tiền nong thi thoảng cứ thiếu không có lý do. Hỏi thì anh cứ chối, nói thêm vài câu thì bị anh chửi, anh rất nóng tính. Tôi không thể tâm sự với người thân bạn bè vì như thế chỉ làm người nhà buồn và lo lắng thêm cho tôi. Hôm rồi tôi cần tiền có việc, mở két lại thấy hụt mất mấy triệu. Tôi khóc bảo sống thế này thì sống làm gì. Chồng khùng lên bảo "Cô để tiền trong két tôi không động". Tôi giờ đâm chán nản, chẳng thiết vun vén gì nữa. Vợ chồng trẻ nhưng chồng tôi chẳng có chí hướng, sống ỷ lại bố mẹ. Tôi ngọt nhạt đủ cả nhưng chồng toàn bỏ ngoài tai, riết rồi tôi cũng chỉ muốn lo thân mình trước, để sau còn lo cho con, không muốn chung chạ gì hết. Nhưng nghĩ đến cảnh vợ chồng như người ngoài như thế thì chỉ khổ con.

Chồng nóng tính nhưng yêu thương và chiều tôi, tuy cũng có lúc nọ kia. Tiền lương hàng tháng anh có trách nhiệm gửi tiền sinh hoạt cho bố mẹ chồng và mua bỉm sữa, tất cả không đến 1/3 lương của anh, còn lại anh tiêu xài hết không đưa một đồng cho tôi. Tiền tiết kiệm là từ thu nhập của tôi và thi thoảng được thưởng anh đưa cho tôi một nửa. Anh thường xuyên nhậu, còn bồ bịch thì tôi khẳng định không có. Tôi cũng chỉ mong muốn khi ốm đau bệnh tật, con cái học hành thì có chút đỉnh để khỏi chật vật. Vậy mà suốt 2 năm trời không tìm được tiếng nói chung. Tôi nhẹ nhàng chia sẻ thì anh nói luôn: "Sau có gì gia đình ai người ấy lo, con cái thì chia đôi", tôi biết anh chỉ nói vậy chứ lòng không nghĩ như vậy. Vợ chồng đều có công việc độc lập và thu nhập khá. Tôi có nên mặc kệ và tự để riêng cho mình không? Xin được tư vấn.