Sắp được giải thoát khỏi người chồng cờ bạc mà sao tôi chẳng thấy thoải mái
Tôi 35 tuổi, kết hôn được 6 năm rồi, có hai con đủ "nếp tẻ". Chồng hơn tôi 5 tuổi, anh tốt tính, thương yêu vợ con. Tôi là trưởng phòng của một công ty, thu nhập ổn định, khá so với mặt bằng chung trong xã hội. Chồng làm kỹ sư, lương kém tôi nhưng không phải thấp. Người ngoài nhìn vào ai cũng cho rằng gia đình tôi hạnh phúc, không phải lo nghĩ gì, thế nhưng cưới nhau lâu thế rồi mà chúng tôi chẳng tiết kiệm được đồng nào, thậm chí còn nợ 200 triệu đồng. Lý do là chồng tôi nghiện bài bạc.
Tôi đã trả nợ cho anh không biết bao nhiêu lần, cứ hy vọng anh sẽ vì gia đình mà nghĩ lại, nhưng anh lừa tôi hết lần này tới lần khác. Chẳng thể chịu nổi nên vừa rồi tôi đã làm đơn ly hôn, chồng nói thương tôi, không muốn tôi khổ nhưng anh bỏ mãi rồi mà chưa bỏ được bài bạc. Vì thế anh đồng ý ký đơn ly hôn, giải thoát cho tôi. Sắp được giải thoát rồi mà sao tôi chẳng thấy thoải mái, chỉ thấy mình như sắp mất đi một cái gì đó thiêng liêng, tốt đẹp lắm. Phải chăng tôi vẫn còn yêu anh nhiều, hay chỉ là tôi nghĩ đến hai con mà có suy nghĩ như thế?
Vừa về ra mắt nhà bạn trai, vừa nghe cháu của anh vô tư nói một câu, tôi xách đồ...
Đến lúc trở vào nhà, tôi thấy hai đứa trẻ vẫn đang chơi xe đồ chơi với nhau. Tôi định đến bảo thằng bé vào nhà thì nghe nó nói với cậu bạn hàng xóm:
Kết quả ADN đích thị là con mình nhưng lại y đúc hàng xóm, cay đắng biết sự thật tôi...
Quả thật tôi không bao giờ ngờ có ngày hôm nay…
Ly hôn năm, chồng cũ lần đầu đến thăm vợ cũ, nghe con vô tư hỏi mẹ một câu...
Vợ cũ nói với tôi vì nhiều năm tôi không đến thăm nên con cũng không nhớ mặt bố. Sau đó, cô ấy còn nói thẳng:
Tình cờ thấy mẹ chồng giặt đồ lúc sáng sớm, tôi tức giận muốn bật khóc, cất luôn số tiền...
Tôi đau lòng và uất hận vô cùng. Tôi thương bản thân một thì thương con gái mười. Con gái tôi chẳng có tội tình gì, vừa sinh ra đã bị ông bà nội ghẻ lạnh.