"Hình hài con khi còn là cát bụi, lớn lên dần qua tim mẹ bao dung ".

Ở nơi đây con chỉ có 1 mình, cái thời tiết lành lạnh của Hà Nội làm cho con lại cảm thấy nhớ mẹ nhiều hơn và bao nhiêu kỉ niệm ngày bé ùa về trong con, làm con muốn về ngay với mẹ. Thế nhưng, chưa bao giờ đứng trước mặt mẹ mà con dám bày tỏ tình cảm của mình, cũng chưa bao giờ mẹ nhận được từ con 1 lời chúc hay 1 bông hoa vào những ngày của mẹ. Mẹ có buồn về con nhiều lắm không ạ?

Mấy hôm nay con thấy mình khó chịu trong người. Con biết căn bệnh tan máu bẩm sinh của con mỗi ngày một nặng, sức khỏe mỗi ngày một yếu đi. Con đã không thể đếm nổi số bịch máu đã được truyền. Mẹ ơi... nếu lỡ may con mất trước mẹ, làm sao mẹ chịu được đây? Con chưa làm được gì được cho mẹ, cho gia đình, cho những người con thương.

Nhưng có ai biết được, người ra đi cũng đau khi biết mình sẽ phải từ bỏ tất cả những gương mặt thân thương mà biết rằng mình không bao giờ được gặp nữa, đau vì biết rằng mình sẽ làm họ đau theo. Có nỗi đau nào hơn là nỗi đau chia xa, xa người thân của mình vĩnh viễn?

Nếu chẳng may con ra đi trước, căn nhà sẽ trống trải hơn. Con sẽ không thể chở mẹ đi chợ mỗi ngày, không thể xoa tay chân cho mẹ mỗi khi mẹ ốm, nhưng con vẫn bên cạnh mẹ hàng ngày, chỉ có điều con không nói được, không chạm được vào mẹ mỗi ngày.

Mẹ hay nói với con rằng cái chết chẳng có gì đáng sợ cả, cuộc sống này mới khó khăn. Chúng ta phải sống thế nào cho tốt vì khi chết đi, con người cũng trở về cát bụi mà thôi, còn duyên còn nợ thì còn sống, hết duyên hết nợ thì ra đi. Cho dù đã hết duyên hết nợ với cuộc đời, nhưng con vẫn còn nợ mẹ, nợ những người thân yêu bao điều chưa làm và chưa nói hết…".

Anh không nhớ nổi mình đã truyền bao nhiêu đơn vị máu vì căn bệnh tan máu bẩm sinh. Ảnh: BVCC

Đó là bức thư anh Hà Văn Vương, quê ở Thanh Hóa, một bệnh nhân bị tan máu bẩm sinh thể nặng đang điều trị tại Viện Huyết học Truyền máu - Trung ương viết gửi mẹ nhân ngày 20/10. 

Được biết hàng tháng, anh Vương phải lên Huyết học - Truyền máu trung ương để truyền máu, mỗi đợt kéo dài cả nửa tháng. Để tiết kiệm chi phí chữa bệnh, tới năm 2017, anhchuyển hẳn lên Hà Nội ở trọ. 

Tuy hàng tháng phải đi viện nhưng anh vẫn cố gắng đi làm kiếm sống. Ảnh: BVCC

Ở Hà Nội, anh đã chọn nghề chạy xe ôm để mưu sinh. Khi trở về phòng trọ sau một ngày làm việc, bất chợt, anh nhớ mẹ đến nao lòng và viết nên bức thư này. 

Con đường giành giật sự sống cònôt nhiều gian nan, anh luôn canh cánh trong lòng chẳng may bản thân có gì bất trắc thì mẹ sao có thể chịu được? Điều duy nhất anh Vương mong mỏi là mẹ được khỏe mạnh, chỉ vậy thôi là anh cảm thấy an yên.