Đòi tiền người yêu cũ, tôi từ chủ nợ biến thành "con nợ"
Tôi và Minh yêu nhau được hơn 1 năm thì chia tay. Minh là đồng nghiệp chung công ty nhưng khác phòng ban với tôi. Lý do chia tay cũng chỉ vì tính tình anh ta quá keo kiệt, "vắt cổ chày ra nước", tính toán với người yêu. Ví dụ như vào ngày lễ, Minh mua tặng tôi món quà gì cũng để lại giá tiền, ngầm ý khi nào tôi mua quà tặng lại cho anh cũng phải ngang ngửa hoặc hơn số tiền đó. Đến nhà tôi chơi, Minh chỉ mua một giỏ trái cây trị giá 150 nghìn đồng, lèo tèo có vài quả. Anh ta còn so sánh và cho rằng bất công khi phụ nữ có quá nhiều ngày để kỉ niệm, còn đàn ông thì không có.
Trong thời gian yêu nhau, Minh thường lấy lý do quên đem ví tiền để hỏi mượn tiền tôi. Ít thì vài trăm nghìn, nhiều thì vài triệu. Tôi cũng chẳng tính toán thiệt hơn và tin tưởng nên anh ta hỏi mượn, tôi lại chuyển khoản ngay. Khi chia tay, Minh vẫn còn nợ tôi 7 triệu đồng. Tôi nhắn tin hỏi vài lần, lần nào anh ta cũng lấy lý do này nọ để lướt qua.
Mấy hôm trước, tôi biết tin Minh nộp đơn xin nghỉ việc. Nghe đồn anh ta muốn chuyển đến công ty khác, bắt đầu lại từ đầu. Nghĩ đến số tiền nợ, tôi nhắn tin cho Minh, mong muốn anh ta trả hết tiền cho tôi trước khi rời khỏi công ty.
Không ngờ, Minh gửi cho tôi 7 tấm ảnh. Đó là những trang sổ ghi từng cuộc hẹn hò, đi ăn đi chơi, quà cáp của tôi và anh ta trong hơn 1 năm yêu nhau. Minh còn tính tổng chi phí sau khi tính toán, cộng trừ nhân chia đủ kiểu rồi chốt lại là đã trả hết số tiền nợ cho tôi và tôi vẫn còn nợ anh ta 1.245.000 nghìn tiền quà. Như thế, tôi từ chủ nợ thành con nợ trong sự ngỡ ngàng, ngạc nhiên.
Tôi không chấp nhận cách tính toán của Minh và vẫn yêu cầu anh ta chuyển khoản trả cho mình 7 triệu kia. Minh lại mắng tôi có lớn mà không có khôn, anh ta đã gửi bằng chứng rõ ràng rồi mà tôi vẫn cố chấp, không chịu trả nợ cho anh ta. Tôi giận đến run tay khi đọc dòng tin nhắn ấy. Đúng là trước đây, tôi có mắt như mù mới yêu một gã đàn ông như anh ta mà. Giờ tôi có nên đòi tiếp 7 triệu đó hay thôi bỏ qua cho nhẹ lòng đây?
Khánh kiệt kinh tế, tôi mang bán vàng cưới rồi 'ngượng chín mặt' khi ông chủ tiệm vàng nghiêm mặt...
Tôi mệt mỏi quá, không ngờ chồng vẫn chứng nào tật ấy. Bây giờ chẳng biết đào đâu ra tiền, tôi cũng không còn mặt mũi nào nhìn bố mẹ nữa. Tôi nên làm gì vào lúc này đây?
Thấy chồng bỏ thang máy đi thang bộ, vợ theo dõi rồi ngỡ ngàng khi thấy đứa bé anh đón...
Tôi cũng không can thiệp vào nữa, dù sao tôi vẫn tôn trọng chồng. Thế rồi đợt này dịch, công ty của tôi cho ở nhà làm việc, tôi mới phát hiện một chuyện rất lạ.
Thấy hôm nào mẹ chồng cũng đòi ăn trứng luộc dầm nước mắm, dâu trẻ thắc mắc rồi 'bật khóc'...
Mẹ chồng em thật thà lắm, bà bảo do các con chẳng có tiền, mẹ lên thì thêm miệng ăn nên sợ bọn em tốn kém.
Coi thường chồng nghèo, vợ trẻ đòi ly hôn và tròn mắt với 12 chiếc túi đựng tiền anh giấu...
Vì vậy mọi người ạ, đã là vợ chồng, khi không thể tin tưởng và hỗ trợ nhau thì tốt nhất hãy giữ lại lòng chung thủy. Với người như vợ tôi, dù có quyết định lại 100 lần, tôi vẫn lựa chọn ly hôn.