Mình 31 tuổi mới lấy chồng, hơi muộn. Chồng mình không đến nỗi nào nhưng có cái tật rất đáng ghét. Đó là thích mang bố mẹ vợ ra dọa mình. Hễ hai đứa cãi nhau, lão luôn có một điệp khúc: “Để tôi gọi về cho bố mẹ cô, nhờ ông bà phân xử xem ai đúng ai sai”.

Mình kết hôn muộn vì mải lo công việc, bố mẹ lại già cả rồi, mình không muốn ông bà phải lo lắng chuyện hôn nhân của con gái. Dù mình không sai nhưng chồng gọi về thì ông bà lại phải phiền muộn. Cho nên khi chồng dọa dẫm như thế, mình đều xuống nước làm hòa để nhà cửa yên ổn. Nắm được thóp của mình, lại cho rằng mình mãi mới lấy được chồng sẽ không dám ly hôn, lão càng được nước lấn tới.

Dù mình không sai nhưng chồng gọi về thì ông bà lại phải phiền muộn. (Ảnh minh họa)

Hôm đó, chồng mang bạn về nhậu đến khuya. Hơn 11 giờ đêm khách mới về, mình ngủ rồi thì chồng gọi dậy bắt dọn dẹp. Bảo để mai dọn mà lão không nghe, nhà có 2 vợ chồng chứ có ai nữa đâu.

Cả tuần thiếu ngủ rồi, được ngày cuối tuần nghỉ ngơi mà lão còn hành tỏi. Với lại vợ đang ngủ ngon lại dựng dậy bắt rửa dọn, nghĩ thôi đã vô lý. Mình nhất quyết không dậy, lão nổi khùng lên bảo vợ hỗn láo, lười biếng, ở bẩn nọ kia. Sau đó đùng đùng lao vào kéo mình dậy, tuyên bố phải đưa vợ về nhờ bố mẹ dạy lại.

Mình cũng bất chấp luôn, cứ nhịn mãi thì người chịu khổ là mình. Trong bụng còn nghĩ có khi về nhà ở hẳn luôn, không thèm quay lại sống với lão nữa.

Về tới nơi bố mẹ mình ngủ rồi, ông bà lại bị đánh thức dậy. Nghe con rể kể xong mọi chuyện, mẹ kéo tay mình nhắc nhỏ: “Có cái mâm bát dậy mà rửa cho xong, đỡ to chuyện rồi phải không”. Mình không đồng tình với mẹ nên im lặng.

Bố trầm ngâm một lát rồi quát con gái: “Con đã biết mình sai ở đâu hay chưa?”. Nghe đến đấy mình chán suy nghĩ của các cụ ghê. Thời buổi nào rồi còn đội chồng lên đầu chứ! Đang định cãi lại thì ông đủng đỉnh nói tiếp:

- Biết sai rồi thì vào lấy giấy viết đơn ly hôn đi còn gì. Vợ chồng phải quan tâm, yêu thương nhau. Nửa đêm vợ đang ngủ còn bắt dậy rửa mâm bát, trong khi trước đó vợ đã phục vụ nấu nướng cả. Chồng đấy thì thương vợ cái nỗi gì. Ăn xong không có tay mà rửa à?

Lại còn cái thói mách người lớn, hơn 3 chục tuổi đầu rồi chứ có phải trẻ con lên 5 đâu. Cảm thấy chưa đủ lớn, chưa đủ khả năng tự giải quyết vấn đề của mình thì đừng có lấy vợ vội. Còn con nữa, đang ở một mình vui vẻ chẳng sao, lấy chồng vào phải vui hơn thì hãy lấy. Lấy chồng mà phải chịu đựng nhau thì tốt nhất ở 1 mình cho lành. Thời buổi nào rồi chứ!

Nghe bố vợ tuyên bố, lão xấu hổ ê mặt, lập tức xin lỗi mình và bố mẹ. (Ảnh minh họa)

Chồng mình nghe mà khiếp hãi vô cùng, còn mình chỉ muốn nhào lên ôm bố vì ông nói quá đúng. Đã thế ông còn chốt lại 1 câu:

- Anh chê nó thì để nó lại đây cho chúng tôi, anh về 1 mình đi. Con tôi có giá lắm chứ có phải món đồ thích thì lấy về không thích lại mang trả đâu.

- Vâng bố mẹ cho con ở lại nhà nhé. Con không về sống với anh ấy nữa đâu. Con chán lắm rồi. Người đâu như trẻ con, động cãi nhau là mang bố mẹ hai bên vào.

Mình cũng lên tiếng luôn. Trước nay mình đều nhịn nên lão được nước lấn tới, lần này mình phải làm căng để lão chừa hẳn cái tật xấu ấy đi. Thật ra lão đâu muốn bỏ vợ. Nghe bố vợ tuyên bố, lão xấu hổ ê mặt, lập tức xin lỗi mình và bố mẹ. Đợi lão xin lỗi chán chê, hứa hẹn đủ kiểu mình và bố mẹ mới đồng ý bỏ qua. Quả nhiên từ đó có cãi nhau thế nào chồng cũng không hó hé mách bố mẹ vợ nữa!