Nhìn người ta mới biết thương vợ đoảng
Hôm đó, quán đông lắm. Người chủ quán đứng trước nồi nước lèo, làm luôn tay nhưng vẫn không kịp phục vụ khách. Những giọt mồ hôi vương trên trán chị đã nói lên điều đó.
Chỉ có một người đàn ông phụ chị, nhưng có vẻ anh ta không làm tốt công việc bưng bê của mình. Sau đó tôi mới biết anh ta là chồng chị. Anh bị tai biến ở tuổi bốn mươi, cũng may giữ được mạng sống.
Đó là lý do anh làm việc rất khó khăn. Bê một tô bún mà anh phải mất vài phút mới tới được bàn của khách. Bưng xong anh phải đứng vịn bức tường hồi lâu để định thần, giữ vững bước chân để không bị té. Anh ngồi xuống cũng khó nhọc, tay phải chống để khỏi ngã. Dù rất cố gắng, nhưng anh vẫn làm vỡ một tô vì nóng quá.
Cũng vì câu chuyện xúc động này mà người ta đến quán chị ủng hộ rất đông, thậm chí còn giúp chủ quán bưng bê và tự phục vụ.
Thực ra chị rất yêu thương chồng, nên khi anh đề nghị ra phụ giúp là chị đồng ý không do dự. Chị mong chồng mau khỏi bệnh bằng cách chịu khó tập “vật lý trị liệu” từ việc làm này. Chị tận tụy đến mức ân cần, trìu mến tiếp sức cho chồng. Anh lỡ va chạm ai đó là chị rối rít xin lỗi ngay. Có lẽ nhiều người thắc mắc tại sao anh không ở nhà dưỡng bệnh mà lại phải ra đây “hành xác”? Rồi việc anh làm vỡ tô chén, đi đứng vướng víu, choán chỗ nhưng vẫn không khiến chị bực mình?
Nhìn cách vợ chồng chăm sóc nhau, đủ hiểu gia đình họ vui vẻ hạnh phúc đến mức nào. Tự nhiên tôi chạnh lòng nghĩ đến vợ mình.
Vợ tôi bị ung thư, dù đã bình phục sau nhiều năm điều trị, nhưng thể chất của nàng giờ đây rất yếu. Vậy mà tôi ít khi nào hiểu và cảm thông cho vợ. Tính tôi nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, cứ phải chờ đợi lâu là bực mình, cáu gắt với bất kỳ ai.
Vợ nấu cơm muộn cũng cáu, sửa soạn ra phố chậm một tí cũng nổi giận, nấu ăn nhạt tôi cũng phàn nàn... Có lần, vợ quên bỏ đường điều vị trong nồi cá ba sa kho (vợ không ăn cá da trơn nên không nêm nếm) khiến món ăn mặn chát. Bực mình, tôi dằn chén cơm xuống bàn khiến thức ăn vương vãi khắp nơi. Vợ chỉ biết bưng mặt khóc.
Để rồi khi nguôi giận, tôi lại xin lỗi nàng như cách tôi vẫn thường làm mỗi khi mắc phải lỗi lầm.
Giờ tôi mới hiểu đó là lý do vợ mình “đoảng” so với trước đây. Bệnh tật làm cho người ta sa sút mọi mặt, từ sức khỏe, tinh thần, cho đến tâm lý và cả trí nhớ nữa.
Tôi tự hứa lúc nào cũng phải sát cánh bên cô ấy, quan tâm và tạo niềm vui để cô ấy quên đi nỗi đau thể xác. Yêu thương thôi chưa đủ, cần phải thể hiện để chứng minh. Đó là cách mà người phụ nữ bán bún đã làm, và khiến một kẻ nóng nảy vô tâm như tôi phải giật mình nhìn lại.
Đang đưa con đi chơi công viên chơi, bỗng người phụ nữ lạ tới xin vài sợi tóc của con...
Tôi nghe thế thì cực kì sốc nhưng chỉ nói có lẽ cô ấy nghĩ nhiều quá rồi, người với người giống nhau cũng là chuyện bình thường...
Chưa kịp về nhà khi vợ đột ngột qua đời, sau khi nói chuyện điện thoại với con gái, tôi...
K là tên người hàng xóm nhà tôi. Lúc ấy tôi có hơi chột dạ nên hỏi con. Trẻ con nào biết nói dối, con bé bắt đầu kể về những đêm chú K sang ngủ, còn nói buổi sáng, chú ấy đi về bằng đường cửa sau nữa.
Nghi chồng có quỹ đen ngoại tình, tôi tạo tiền riêng, đến ngày anh mất phát hiện sự thật mới...
Anh nói dù ít ỏi nhưng là tất cả những gì anh có, mong tôi giúp anh giữ để dành cho con sau này học hành không thua thiệt ai.
Cả ngày chỉ ăn một bữa cơm nhưng gạo vẫn hết nhanh, vợ trẻ bất ngờ khi biết nguyên nhân
Nghi ngờ có chuyện sau lưng mình, em lén lắp camera. Sau một tuần thì phát hiện mẹ chồng thậm thụt mở cửa bước vào, thế rồi bà lấy hoa quả và thịt, gạo mang về.