Tôi lớn lên bên mẹ ở quê ngoại. Khi 12 tuổi tôi mới biết mặt cha. Tôi nghe mẹ nói thời gian trước ông đi làm xa, đến khi có tiền bạc thì rước mẹ con tôi vào thành phố sống cùng.

Năm 55 tuổi, cha tôi mắc bệnh ung thư gan, vì phát hiện quá trễ mà bệnh tình ngày một nặng. Cả tôi và mẹ đều đã chuẩn bị tâm lý tiễn ông đi bất cứ lúc nào. Nhưng cha tôi hình như vẫn còn điều gì chưa hoàn thành tâm nguyện. Nỗi đau thể xác cũng không thể che được nỗi day dứt điều gì đó không nguôi.

Tôi bèn hỏi mẹ, liệu có điều gì vẫn còn làm cha tôi không yên? Tôi chỉ sợ đến tận ngày cha tôi mất, ông vẫn không thể thanh thản. Mẹ tôi nghe thế thì lặng người, có lẽ bà cũng là người biết rõ.

Năm 55 tuổi, cha tôi mắc bệnh ung thư gan, vì phát hiện quá trễ mà bệnh tình ngày một nặng. Ảnh minh họa: Internet

Ánh mắt cha tôi những ngày cuối đời cứ trông ra phía cửa. Tôi không biết ông đợi chờ ai, khi mẹ và tôi đã ở đây, nhà chúng tôi chẳng còn thiếu ai nữa. Còn mẹ tôi cứ thở dài nhìn người chồng gần đất xa trời, rồi cũng trông về phía cửa. Rốt cuộc thì họ đang đợi chờ ai?

Căn bệnh quái ác hành hạ cha tôi tàn tạ đến mức không thể nhận ra dáng hình lúc trước. Những ngày cuối đời ông không còn tỉnh táo để nói chuyện, chỉ có những tiếng rên đau đớn. Đôi mắt từng sáng ngời của ông đục đi, hình như cũng chẳng còn nhìn rõ.

Nhưng vào buổi sáng hôm đó, khi nhìn thấy người người phụ nữ ấy, cha tôi đã rên một tiếng thật lớn, hai bàn tay cứ đưa về phía trước, như muốn nắm lấy thứ gì đó. Ông dù đang mê man vẫn nhận ra đối phương, người ông muốn nắm tay một lần cuối không phải là mẹ tôi mà là một người phụ nữ khác.

Người phụ nữ lạ mặt đó lớn tuổi hơn mẹ tôi nhiều. Bà ấy nhìn cha tôi với ánh mắt bình thản. Tôi nghe mẹ tôi nghẹn giọng:

"Anh ấy sắp đi rồi, chị… chị có thể tha thứ cho anh ấy không? Em biết em sai, em chỉ xin chị tha thứ cho anh ấy. Chị ơi người sắp chết rồi, còn gì nữa đâu chị?".

Như cố gắng nói cho xong những lời cần nói rồi mẹ tôi bật khóc, đi vội ra ngoài.

Tôi thấy người phụ nữ ấy thở một hơi dài, tay dần tìm tới bàn tay đang giơ ra của cha tôi:

"Còn hận là còn yêu, tôi cũng đã không còn hận ông lâu rồi. Chúc ông có một chuyến đi đến nơi bình yên sau cùng".

Nghe những lời đó, bàn tay của cha tôi càng nắm tay người phụ nữ đó chặt hơn. Nước từ đôi mắt đã đục ngầu trào ra. Lần đầu tiên tôi thấy người cha lạnh nhạt của mình khóc. Ông ấy như một đứa trẻ nhọc nhằn bám víu vào điều gì đó quý giá, cứ sợ buông ra là sẽ mất.

Hóa ra, mẹ tôi không phải là người vợ duy nhất của cha tôi. Mẹ tôi chỉ là người thứ ba trong cuộc hôn nhân của cha tôi và người phụ nữ kia. Ông ấy từng là người chồng ngoại tình, sau đó bỏ vợ vì nhân tình sinh được con trai. Thậm chí ông ấy còn chuyển đến một thành phố khác để có một gia đình thứ hai.

Vậy mà đến lúc gần đất xa trời, điều cha tôi hối hận nhất chính là từng bỏ rơi hai mẹ con người phụ nữ kia. Cái nắm tay cuối đời như muốn xin sự tha thứ, để ra đi thanh thản, để thôi dằn vặt, tội lỗi...

Vào ngày cha tôi mất, người phụ nữ ấy đã tiễn cha tôi đến tận nơi an nghỉ cuối cùng. Trước khi rời đi, bà ấy còn nhìn sang tôi rồi nở một nụ cười thật nhẹ, không hận thù, cũng chẳng giận hờn:

"Chị gái của con cũng có đôi mắt giống hệt con".