Một buổi sáng mùa xuân, vào giờ học, một cậu bé trạc 10 tuổi ôm bó hoa hồng được gói rất đẹp và tinh xảo đến văn phòng nhà trường. Cậu bé đến bên cô giáo trẻ xinh xắn và nói: “Thưa cô, con tặng cô hoa ạ”.

Cô giáo trẻ ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn cậu bé trước mặt, má ửng hồng. Cô dường như không tin, hỏi cậu bé: “Tặng cô à?”.

Giọng nói non nớt của cậu bé như tia nắng xuân ấm áp tỏa sáng căn phòng trầm lặng: “Vâng, tặng cô ạ”.

Khi nói mấy lời này, gương mặt cậu bé tươi cười rực rỡ. “Sao lại tặng cô hoa?”.

Cô giáo trẻ vẫn không sao hiểu được, vì ngày Phụ nữ mồng 8 tháng 3 cũng đã qua lâu rồi.

“Dạ, không sao cả, chỉ vì con muốn tặng cô thôi”. Cậu bé vẫn tươi cười, nét mặt hồn nhiên.


Thì ra là nhặt được. Tôi cầm bó hoa xem xét kỹ lưỡng, mỗi đóa hoa đều được bao bọc bởi một lớp giấy bóng kính. Nhìn qua lớp giấy bóng kính, những chiếc lá non xanh có chút ngả vàng. Có thể là của hàng hoa thừa bỏ đi, cũng có thể người ta dùng xong bỏ đi, nhưng bó hoa vẫn còn nguyên vẻ đẹp, hoa quả thật đẹp quá.

Chúng tôi cắm hoa vào lọ mực cũ, bỗng chốc, văn phòng ngập tràn hoa hồng như nấm mọc sau mưa. Những bông hồng vươn cao, đứng thẳng, xóa tan đi vẻ đơn điệu của văn phòng cũ kỹ, mang đến sức sống và sinh khí vô hạn.

Những bông hồng tươi thắm này để ở văn phòng 2 tuần lễ, mọi người đều không nỡ vứt đi. Những ngày đó, mỗi người trong văn phòng đều được bao phủ bởi bầu không khí vui tươi. Thì ra, cái đẹp và niềm vui cũng có thể nhặt được. Chỉ cần chúng ta biết trân quý nó như cậu bé kia, và biết tiếp nhận nó như các thầy cô giáo này mà thôi.

Vốn dĩ hạnh phúc rất đơn giản, chẳng qua chúng ta đã làm cho nó phức tạp hơn. Đời con người là thế, cơm canh đạm bạc thì dễ có, cao lương mỹ vị là khó được, căn nhà nhỏ thì dễ ở, nhà lầu thì khó vào, làm người bình thường thì dễ gần, làm người xuất chúng thì khó gần… Nhưng hạnh phúc chính là ở chỗ: biết mình là ai và mình đang ở vị trí nào.

Nếu như, mình chỉ có thể có được cuộc sống bình thường, thanh đạm, giản dị, thì đừng tự huyễn hoặc mình hoặc dùng mọi thủ đoạn để có thể leo lên vị trí không phải dành cho mình. Nếu như nó không dành cho mình thì trước sau mình cũng sẽ ngã từ trên đó xuống mà thôi.

Không phải là tôi đang cổ vũ cho cái tinh thần cam chịu, không phấn đấu. Mà chỉ là, hãy sống là chính mình, là con người thực của mình, đừng ham hư danh nhất là đàn bà. Nếu không nó chỉ khiến chúng ta tự biến cuộc sống của mình trở thành bi kịch.

Nếu thấy người ta đi xe đẹp, mình đi xe xấu mà đã thấy khổ sở, thấy chồng người ta đẹp chồng mình không bằng mà sinh so sánh, chán nản, thấy người ta giàu mình nghèo mà sinh ý khó chịu, thèm khát, dằn vặt bản thân… thì suốt đời con người ấy sẽ chẳng thể nào sống hạnh phúc cho được.

Thế mới bảo: nếu với mỗi người, tự coi trong cuộc đời mình, hạnh phúc chính là những điều giản dị mình đang có trong tay, thì con người ấy chính là người tự mang lại hạnh phúc cho chính mình, tự làm cho cuộc đời mình trở nên hạnh phúc.