Tôi đang mang thai đứa con đầu lòng ở tuần thứ 20. 3 tháng đầu mang bầu, tôi nghén ngẩm đủ kiểu. Nhìn đồ ăn là sợ và buồn nôn. Nhưng qua tam cá nguyệt thứ nhất, thì tôi khỏe hẳn. Hiện tượng ốm nghén cũng không còn nữa. Ngược lại, tôi thường xuyên thấy đói và ăn nhiều hơn bình thường.

Nhà chồng cách công ty tôi 4km. Vì sợ tôi ăn uống ở ngoài hàng quán không đảm bảo vệ sinh thực phẩm, mẹ chồng nhất quyết đòi mang cơm trưa cho con dâu.

Lúc đầu tôi ngại, không đồng ý. Bởi thời tiết mùa hè nắng gay gắt, ngày nào mẹ chồng cũng đội nón, đạp xe đến công ty con dâu đưa đồ ăn làm tôi cảm thấy áy náy. Hơn nữa, giờ tôi cũng không còn bị nghén, ăn được nhiều món hơn rồi. Tôi có thể đặt cơm ngoài. Nhưng bà không chịu, cứ nhất quyết đi đưa cơm bằng được.

Mẹ chồng đối xử tốt với mình, tự nhiên quan hệ giữa tôi với bà cũng tốt đẹp hơn hẳn. Trước kia, lúc mới về làm dâu, vì khác thế hệ, 2 người chúng tôi thường xảy ra mâu thuẫn. Nhưng rồi cho đến một ngày, tôi phát hiện mẹ chồng tốt với mình chỉ là cái cớ để bà che giấu hành vi tội lỗi của mình!

(Ảnh minh họa)

Chuyện là, hôm thứ 6 vừa rồi, mẹ chồng vẫn mang cơm cho tôi như thường lệ. Khi vừa đặt hộp cơm nóng hổi lên bàn thì đồng nghiệp xôn xao ngoài trời đang đổ mưa to. Tôi chợt nhớ ra lúc đi, mẹ chồng chỉ đội mỗi cái nón, mưa to thế này có khi về được đến nhà thì bà ướt hết.

Thế là vội vội vàng vàng, tôi cầm chiếc áo mưa sử dụng 1 lần mà tôi hay để phòng ở công ty xuống cho bà. Mẹ chồng tôi đi lại chậm chạp, chắc cũng chưa dắt xe ra được khỏi cổng bảo vệ.

Nhưng xuống đến nơi, tôi chẳng thấy mẹ chồng đâu. Ngược lại, chỉ thấy xe đạp của bà dựng cạnh bốt bảo vệ. Cứ tưởng mẹ chồng vào đó để tránh mưa, tôi mừng rỡ tiến lại gần thì bất ngờ chứng kiến 1 cảnh tượng rất khó coi! Mẹ chồng đang ôm ấp chú bảo vệ ở trong đó. Chú này làm ở đây cũng phải 2-3 năm rồi. Ông ấy còn ít tuổi hơn mẹ chồng của tôi!

Bị 1 cú sốc ngã ngửa, tôi không dám tiến gần thêm nữa vì sợ bị phát hiện. Tôi nhanh chóng nấp sau 1 vách tường để quan sát thêm. Khoảng 15 phút sau, khi trời ngớt mưa, nắng lại bắt đầu trở lại, mẹ chồng tôi mới bước ra từ trong bốt gác bảo vệ. Bà chấn chỉnh lại quần áo, mắt đong đưa nhìn "người tình" của mình, chẳng nỡ rời đi.

Khi mẹ chồng vừa dắt xe ra khỏi khu vực bảo vệ, có lẽ vì vẫn chưa thỏa mãn nhu cầu, chú kia vội vàng đuổi theo sau. Ông ta gọi đồng nghiệp gác cổng hộ mình 1 lúc, rồi nhảy lên xe của mẹ chồng tôi. 2 người cứ thế lai nhau đi rồi mất hút...

Chứng kiến toàn bộ mà tôi sốc. Bố chồng tôi vẫn còn sống sờ sờ. Ông mà biết được chuyện này thì sẽ ra sao? Cả chồng tôi nữa chứ. Anh ấy vốn là người cổ hủ, rất ghét chuyện nam nữ lăng nhăng...

Tối hôm đó đi làm về, tôi vào phòng nói chuyện riêng với mẹ chồng tôi. Bà nhanh chóng thừa nhận nhưng lại nắm chặt tay tôi khóc lóc mà rằng: "Mẹ đã chán ngấy khi phải sống với người chồng rượu chè bê tha suốt ngày rồi. Không phải vì chồng con thì mẹ đã tự tử, không thì cũng bỏ đi nơi khác để làm lại từ đầu... Cả thanh xuân của mẹ bị bố chồng con vùi dập. Mãi cho đến tận bây giờ, mẹ mới tìm được niềm vui của mình. Xin con đừng nói bí mật này cho ai, kể cả thằng Huy (chồng tôi). Hãy cho mẹ được sống hạnh phúc 1 lần...".

Nghe bà năn nỉ mà tôi thoáng chốc cảm thấy mủi lòng. Nhưng hành vi sai trái của bà quả thực không dung túng được. Mọi người hãy cho tôi lời khuyên, bây giờ tôi phải xử lý tình huống này thế nào cho phải phép và không làm phật lòng ai?