Tôi lấy chồng 3 năm rồi. Sau khi kết hôn 3 năm, cộng thêm chút tiền hai bên nội ngoại cho mà vợ chồng mua được một căn chung cư 3 phòng ngủ trên thành phố nơi chúng tôi làm việc. Bố mẹ đều ở quê cả.

Bốn tháng nay, bố chồng chuyển lên thành phố ở cùng vợ chồng tôi, bởi mẹ chồng mất nên chúng tôi không đành lòng để bố sống một mình ở quê. Bố chồng tuy là đàn ông con trai nhưng rất hay làm, việc nhà từ giặt giũ, nấu cơm… ông đều không ngại. Cho nên, từ ngày có bố lên ở cùng tôi nhàn hẳn. Mỗi ngày đi làm về vợ chồng tôi đều có cơm canh sẵn sằng, nhà cửa gọn gàng ngăn nắp. Con tôi đi học cũng do bố chồng đón về, tắm rửa rồi đút cho ăn.

Ảnh minh họa: Internet

Cách đây ít hôm, tôi tình cờ đi làm về sớm nhưng về nhà thì không thấy bố chồng đâu trong khi cửa nhà không khóa. Nghĩ bụng chắc ông ra ngoài quên khóa cửa nên tôi cũng chẳng nghĩ nhiều. Định mở cửa vào phòng riêng, tôi bị giật mình khi cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Đằng sau cánh cửa là bố chồng, thấy con dâu mặt ông có vẻ rất căng thẳng, lúng túng, né tránh ánh mắt dò xét của tôi.

Rõ ràng ông lén lút vào phòng riêng của vợ chồng tôi làm gì đó mà không muốn con cháu biết, chứ nếu vào dọn dẹp bình thường gì việc gì phải căng thẳng như vậy. Tuy nhiên, đồ đạc trong phòng vẫn còn nguyên, không xáo trộn gì nên tôi cũng không để bụng.

Nhưng sau vài lần về sớm và bắt gặp bố chồng lén lút đi từ phòng ra, tôi dần cảm thấy rất khó chịu, hoài nghi. Phòng vợ chồng tôi có cất cái gì đáng giá hay chứa bí mất nào đâu mà bố chồng lén lút vào đó lắm thế? Hỏi thẳng cũng khó vì sợ gây mâu thuẫn bố chồng nàng dâu nên tôi đành lén lắp camera trong phòng để tìm hiểu nguyên nhân.

Chuyện này tôi cũng giấu, không cho chồng biết. Nhưng nếu bà làm điều gì không hay, tôi sẽ không ngần ngại nói với chồng và bố chồng đâu.

Ảnh minh họa: Internet

Hôm qua, khi kiểm tra camera, một lần nữa tôi lại thấy bố vào phòng ngủ của hai vợ chồng. Ông đi thẳng tới chỗ cất chìa khóa nhỏ mà tôi đã giấu kỹ, sau đó mở ngăn tủ ra. Ông lặng người nhìn những thứ bên trong rồi cầm trên tay nâng niu, ngắm nghía, thỉnh thoảng lại lau nước mắt.

Nhìn hành động của bố chồng mà tôi đờ đẫn cả người, không tự chủ được mà rơi nước mắt. Trong ngăn tủ ấy là một ít kỷ vật và ảnh của mẹ chồng tôi. Ông ôm theo ảnh mẹ đi ra ngoài, đến chiều khi biết vợ chồng tôi sắp về thì ông mới đi vào phòng, cất ảnh lại đúng vị trí cũ rồi ra ngoài. Thì ra, đó chính là lý do mà bố chồng tránh né ánh mắt của con dâu mỗi lần bị bắt gặp ông từ phòng tôi đi ra.

Chẳng là bố mẹ chồng có tình cảm rất sâu đậm. Trước đó nhiều lần chúng tôi thấy ông ôm kỷ vật của mẹ ngồi khóc, cho nên hai vợ chồng mới thống nhất sẽ giữ chúng và cất kỹ trong ngăn tủ, tránh để bố chồng nhìn thấy rồi sinh đau lòng, nhớ mẹ. Lúc đó ông cũng không có ý kiến gì, thế mà giờ lại… Chắc hẳn bố chồng đã lén để ý, biết tôi giấu chìa khóa ở đâu

Nhìn bố tôi thương ông quá và càng hiểu vì sao đến phút trăn trối cuối cùng mẹ chồng vẫn nắm chặt tay ông, bảo kiếp sau tiếp tục làm vợ chồng. Tuy nhiên mẹ chồng tôi cũng mất được 4 tháng rồi, ông cứ thế này tôi sợ ông sẽ suy sụp tinh thần, sức khỏe dần yếu đi mất. Tôi nên làm gì để ông nguôi ngoai nỗi đau này đây? Tôi có nên đưa lại ảnh và kỷ vật của mẹ cho bố chồng không?