Hậm hực lao đến nhà tình nhân của chồng bấm chuông đợi cửa, vừa thấy mặt người ra mở, tôi sững sờ không nói nên lời
Tôi và chồng quen nhau trong hoàn cảnh không tốt đẹp gì. Khi đó tôi là sinh viên mới ra trường làm trợ lý cho chồng tôi, anh là giám đốc kinh doanh. Khi quen anh tôi không hề biết anh đã có gia đình, tôi chỉ biết anh có một cậu con trai 7 tuổi. Anh hoàn toàn không để ai biết về tình trạng hôn nhân của mình. Nhưng dù gì thì cũng là đàn ông đã có con, lại còn là cấp trên nên tôi càng né tránh anh.
Vì thật sự càng quen biết anh thì tôi càng bị rung động. Và anh cũng nhiều lần ám chỉ không thể có tình cảm với tôi. Từ khi theo anh học hỏi, tôi càng tiến bộ, được mọi người trong công ty công nhận. Tình cảm trong tôi dành cho anh dần không thể kiểm soát.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, vào một dịp công tác cùng nhau, chúng tôi đã lỡ đi quá giới hạn khi cả hai đều say khướt. Anh sau khi tỉnh táo đã thẳng thắn nói với tôi rằng anh có gia đình, nhưng anh vẫn sẽ chịu trách nhiệm với tôi. Tôi dù sốc nhưng vẫn không tài nào từ bỏ anh được. Tôi bám vào hai chữ “trách nhiệm” đó của anh để tiếp tục mối quan hệ vụng trộm này.
Anh nói với tôi anh không thể bỏ vợ, dù có yêu tôi cũng không thể. Tôi đã rất tức giận, tìm mọi cách để biết thông tin về người vợ của anh. Nhưng đến khi thấy được hình dáng của chị ấy, tôi liền cảm thấy tội lỗi vô cùng. Trong tấm ảnh tôi tìm được, vợ của anh bị liệt ngồi trên xe lăng, kế bên là cậu con trai 7 tuổi đang ôm cổ mẹ đầy yêu thương. Hóa ra là vậy, làm sao anh nỡ lòng nào bỏ một người vợ thế này? Và làm sao chúng tôi còn có thể thấy nhẹ nhõm khi làm chuyện có lỗi với một người phụ nữ thế này?
Cảm giác tội lỗi, áy náy khiến tôi không còn dũng cảm tiếp tục mối quan hệ vụng trộm này. Tôi đã định ngỏ lời để kết thúc với anh. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn khi tôi biết mình có thai. Tôi không muốn bỏ đi đứa con của tôi và anh. Cùng lúc đó, vợ của anh biết được mối quan hệ của chúng tôi. Anh nói chị ấy rất tức giận và muốn ly hôn. Sau đó không lâu thì anh lấy tôi, vì bị gia đình tôi thúc giục.
Dù anh không nói ra nhưng tôi biết chồng mình luôn áy náy với người vợ cũ. Anh cũng thấy có lỗi với con trai. Tôi không biết đó có phải là vì anh còn tình cảm với vợ cũ hay không, nhưng cảm giác tội lỗi khiến người ta sống không hạnh phúc. Vì thế dù chúng tôi ở bên nhau như mong muốn ban đầu của tôi thì cũng không thể hạnh phúc.
Đến nay thì con trai của tôi đã tròn 3 tuổi, thằng bé giống anh như đúc. Nhưng thời gian gần đây tôi thấy anh rất lạ, thường đi sớm về khuya mà lấp lửng không nói rõ ràng với tôi. Anh hút thuốc nhiều hơn, tâm tình nặng nề như đang đắn đo điều gì đó. Chẳng lẽ anh lại chứng nào tật này mà ngoại tình rồi cảm thấy có lỗi với tôi và con?
Không thể ngồi yên, tôi liền nhờ thám tử tư điều tra thì biết được thời gian này anh thường đến nhà một người phụ nữ. Lòng tôi sục sôi ghen tuông, quyết định phải tìm đến tận nhà nhân tình của chồng để làm cho ra lẽ. Khi đến nơi, tôi chết lặng khi thấy anh bước ra từ ngôi nhà đó. Đợi anh đi rồi tôi hậm hực bấm chuông, tôi muốn nhìn cho rõ gương mặt của người đàn bà muốn cướp chồng mình.
Đến khi thấy người mở cửa cho mình, tôi sững sờ không nói nên lời. Đó là vợ cũ của chồng tôi. Chị ấy cũng bất ngờ khi thấy tôi nhưng vẫn mỉm cười mời tôi vào nhà. Con trai của chị cũng ở nhà, cậu bé lễ phép chào hỏi tôi rồi vào phòng. Khí thế sục sôi trong tôi cũng như trái bóng bị xì hơi, những gì muốn nói cũng không còn nhớ.
Chị ấy đặt một tập giấy khám sức khỏe trước mặt tôi, đập vào mắt tôi là hai chữ “ung thư”.
“Chị biết mình yếu đuối lụy tình, lại còn ích kỷ. Nhưng chị cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Liệu em có thể nhường anh ấy cho chị vài tháng, hay vài năm ngắn ngủi được không? Chị muốn anh ấy thật sự thuộc về chị trước khi chị mất. Chị muốn nhìn thấy con trai của mình sống cạnh cha nó. Sau khi chị mất hai người có thể lại là vợ chồng. Có được không em?”.
Trước người phụ nữ đáng thương mà tôi đã tổn thương, cùng với tháng ngày cả tôi và chồng đều thấy dày vò mệt mỏi, tôi đã đồng ý nhường chồng mình. Tôi và chồng quyết định ly thân. Tôi không biết tương lai sẽ thế nào nhưng ít nhất lúc này tôi thấy nhẹ nhõm. Ít nhất là tôi đã có thể làm gì đó để người phụ nữ ấy có thể ra đi nhẹ nhàng hơn, như phần nào trả đi món nợ tội lỗi mình gây ra ngày xưa.
Dâu trẻ bị mất 5 chỉ vàng, vài ngày sau mẹ chồng lầm lũi mang trả, đúng vào phút chót,...
Sau chuyện này, em muốn bù đắp cho mẹ chồng nhưng không biết làm thế nào để mẹ con hòa hợp hơn, các chị chỉ em vài cách với.
Không thấy con dâu được trao vàng cưới, mẹ chồng bĩu môi chê nhà gái, tàn tiệc lại muối mặt...
Vậy mới nói nhiều mẹ chồng bây giờ vẫn còn vật chất quá, điển hình là mẹ chồng em. Chắc chắn sau đợt này, bà sẽ không bao giờ đánh giá gia đình em qua vẻ bề ngoài nữa.
Chồng tức giận vì mất đôi giày , vợ gặng hỏ rồi 'chết lặng' khi biết mình đã gây ra...
Đến lúc này, tôi mới đồng cảm với chồng. Không ngờ anh lại có tâm sự như vậy. Bây giờ tôi rất muốn bù đắp cho chồng, nếu tôi mua một đôi giày y hệt như vậy, liệu tâm trạng anh sẽ khá hơn chứ?
Ngày sinh nhật, vợ nhận được một món quà bất ngờ từ chồng nhưng lại hãi khi thấy thứ...
Chuyện đến nước này, tôi không biết phải giải quyết thế nào, bởi chắc chắn hai người họ vẫn còn qua lại. Tôi có nên đến gặp cô ta và yêu cầu cô ta buông tha cho chồng mình không?