Đời người chỉ là nhìn hoa trong sương, nhìn trăng đáy nước
Nơi chốn phàm trần thế tục này, có mấy người có thể đại triệt đại ngộ đây?
Chúng ta không ngừng nắm chặt bàn tay, nhưng lại không thể không thường xuyên buông tay. Những lúc chưa có được thì ăn không ngon, ngủ không yên, nhất quyết muốn có cho bằng được. Đến khi có được rồi, thì lại đêm ngày thấp thỏm không yên, sợ mất đi những gì mình đang sở hữu. Chúng ta không ngừng muốn có được, lại không thể không bị dằn vặt trong nỗi sợ mất đi đó.
Với đứa trẻ mới sinh, lúc nào chúng cũng cảnh giác với động tĩnh xung quanh, hễ có gió thổi cỏ lay, hai tay liền quơ loạn, oa oa khóc òa lên. Bởi vì chúng sợ. Sợ gì đây? Sợ không có bố mẹ ở bên. Lớn lên một chút, thì nhận thức được các thứ, những gì có thể ăn có thể chơi, cả thảy đều muốn túm lấy. Lòng tham nổi lên, nắm đầy cả hai tay, còn làm ra bộ dạng muốn có thêm nữa.
Đến tuổi thanh thiếu niên, càng là muốn có được, sợ mất đi. Thời đi học, nói: đời người là trường cạnh tranh, đời người chính là không ngừng cố gắng. Lúc yêu đương, nói: “Anh là của em, em là của anh”. Lúc đi làm, nói: đời người giống như chiến trường. Đập nồi dìm thuyền, nếm mật nằm gai, quên ăn quên ngủ, nghe tiếng gà gáy thức dậy múa kiếm, hết ngày dài lại đêm thâu, đều là những hình dung từ này. Vì sao vậy, chính là chỉ muốn có được, còn dùng những ngôn từ hoa lệ như: nào là vì để theo đuổi lý tưởng, nào là vì tình yêu, nào là theo đuổi hạnh phúc… Những suy tính thiệt hơn đó, khiến cả một đời ta không giờ phút nào được yên bình.
Đến tuổi trung niên, những thứ muốn có được càng nhiều. Người ở tuổi trung niên, là độ tuổi mệt mỏi vất vả nhất. Tục ngữ nói: “Yên ngựa dính chặt trên lưng”. Chính là giống như con trâu bò đang cày ruộng, chỉ có thể đi về phía trước, không thể lùi lại phía sau. Lúc này, trên có người già, dưới có trẻ nhỏ. Người già trẻ nhỏ, một đại gia đình như vậy, mở miệng đều liên quan đến tiền. Hãy cứ điên cuồng lao vào kiếm tiền vậy!
Sợ mất đi, lúc này cũng là dữ dội nhất. Trước hết là chết vì tuổi già, bố mẹ thân sinh, bố mẹ vợ hay bố mẹ chồng, đều đã có tuổi rồi, không biết rõ ngày nào sẽ ra đi mãi mãi. Sau đó, là con cháu mất sớm. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thử hỏi một chữ buồn sao diễn tả hết được đây! Tiếp đó, người bạn đời rời đi. Một nửa kia buông tay đi trước, trời đất như muốn sụp đổ. Tiền tài được mất trong đó, cũng là liên quan đến mạng người. Tiền, là tiền cứu mạng, chi phí bệnh viện thuốc men của người già. Tiền, là tiền sinh mệnh, mỗi ngày ba bữa cơm. Tiền, là tương lai của con cái, nào là học hành, gây dựng sự nghiệp, kết hôn, mua nhà… không một khoản nào là không cần đến tiền.
Đời sắp hết, sao muộn phiền chưa hết?
Bao lo toan, chẳng một chuyện ra hồn!
Nước mắt nhìn chiều tím nhuộm hoàng hôn
Nghe trời đất chứa lẽ gì sâu thẳm ?
Chiều qua phố, lặng người khua bước chân
Ta về đâu đời dạt cuối chân trời?
Loay hoay cùng nhịp trái đất... mù khơi
Dường hoang phí đời ta trong mờ mịt.
Đời sắp tối mà bàn chân chưa biết
Nẻo về sau rạng rỡ ánh mai hồng.
Ôi! Dã tràng một kiếp đã hoài công
Mình cô phụ chính mình bao kiếp nữa ?
Bố “bé” Xuân Mai tiết lộ lý do con gái về Mỹ khi ở đỉnh cao sự nghiệp
Lần đầu tiên, ca sĩ Tuấn Cảnh - bố của Xuân Mai chia sẻ về quyết định đưa con sang...
Xúc động trước câu chuyện về hành động tử tế của Từ Hy Viên
Mới đây, một người phụ nữ ở Quảng Châu, Trung Quốc đã tiết lộ câu chuyện về hành động tử...
Địch Lệ Nhiệt Ba và Trần Tinh Húc trong 'Kiêu Khởi Thanh Nhưỡng': Kịch bản rời rạc, màn kết hợp...
Thời gian qua, đã có nhiều dự án cấp S nếm mùi thất bại dù được đầu tư lớn từ...
Hương Giang công khai ảnh tình cảm bên bạn trai tại Lào
Mới đây, trên trang cá nhân, Hương Giang đã thu hút sự chú ý khi đăng tải loạt ảnh mới...