Khi con trai và chồng tôi đã được đưa vào phòng hậu phẫu, tôi mới có thời gian để trải lòng mình. Đứng ngoài phòng phẫu thuật, tôi cảm nhận thời gian trôi qua dài như mấy năm vậy.

Chồng và con tôi vừa trải qua một cơn đại phẫu. Thật may mắn là ca mổ đã thành công tốt đẹp. Nhưng những gì mà chồng tôi nói khiến tôi nhớ cả đời. Anh bảo: “Ngày hôm nay anh bước vào căn phòng này, có thể sẽ thành công hoặc không. Nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết, anh tự nguyện. Vì con, anh có thể làm tất cả”.

 
Ảnh minh họa: Internet

Có lẽ nhiều người sẽ nghĩ, một người bố cứu con nên nói vậy là chuyện bình thường. Nhưng không, chồng tôi chỉ là bố của con trên pháp luật. Còn về mặt di truyền, anh hoàn toàn không cùng huyết thống với thằng bé.

Nói đến chuyện này, tôi cảm thấy tội lỗi vô cùng. Vợ chồng tôi sống với nhau đã 10 năm, cuộc sống của chúng tôi hạnh phúc lắm. Hàng xóm ít khi nghe gia đình tôi to tiếng. Thậm chí nhiều người còn nói chồng tôi chính là mẫu hình lý tưởng của mọi người đàn ông.

Nhưng gia đình nào cũng vậy, luôn có góc khuất mà người ngoài không thể nhìn thấy được. Hồi mới cưới nhau, vợ chồng tôi sống xa nhau 3 năm trời. Chồng tôi là dân lái tàu, anh cứ đi biền biệt suốt. Có khi cả năm anh chỉ ở nhà một vàng tháng, còn lại là những tháng ngày lênh đênh trên biển.

Cũng vì vậy mà mấy năm trời, vợ chồng tôi không có một đứa con. Người không hiểu thì nghĩ chúng tôi hiếm muộn. Nhưng người nào biết hoàn cảnh sẽ nhận ra, nguyên nhân con đến chậm với chúng tôi là do chồng tôi cứ xa nhà chẳng có thời gian ở gần vợ.

Tôi còn nhớ năm ấy, tôi bị ốm liênmiên. Chồng tôi thì ở xa, sốt ruột cho vợ nên mới nhờ cậu bạn thân qua để chăm sóc những lúc tôi bị ốm. Có một đêm, tôi và anh ta đã không kìm chế được mà đến với nhau. Sau đêm ấy, chúng tôi thỏa thuận không gặp lại nhau, cũng xem như tôi và anh ta chưa xảy ra chuyện gì.

Một thời gian sau thì tôi biết mình có thai. Chồng tôi vì vui mừng nên cũng nghỉ việc, ở nhà kinh doanh. Dĩ nhiên tôi cũng lo lắm, vì chẳng biết đứa con trong bụng mình là con của chồng hay là người đàn ông kia.

7 năm nay, lòng tôi cứ lấn cấn nửa muốn nửa không muốn biết sự thật. 1 tháng trước, con tôi bị suy thận. Tình hình nghiêm trọng đến nỗi bác sĩ yêu cầu cả nhà tôi xét nghiệm tìm thận tương thích để ghép cho con. Tôi và chồng đều xét nghiệm. Nhưng hôm ấy trở ra, anh hỏi tôi: “Ai là bố thằng bé”.

Câu hỏi đó làm tôi chết lặng. Tôi định giấu, nhưng nghĩ kỹ lại và thấy mình quá tội lỗi nên đã nói toàn bộ sự thật. Vậy mà chồng tôi vẫn bao dung quá. Anh nói chuyện của chúng tôi sẽ tính sau, còn trước tiên, anh cần cứu con đã. Trong mắt chồng tôi, đứa trẻ đang bị bệnh là con của anh, mãi mãi là như vậy.