Chuẩn bị giải quyết ân oán với người đàn ông làm chị mình đau khổ, tôi ngã gục khi nghe tiếng hét của người yêu
Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi còn rất nhỏ. Sau khi đường ai nấy đi, họ lập gia đình và có những đứa con riêng. Kể từ đó, chỉ còn tôi và chị gái là nương tựa, đùm bọc lẫn nhau.
Để tôi có tiền ăn học, chị gái đã hy sinh rất nhiều. 18 tuổi, chị lên thành phố làm việc, cuối tháng lại gửi tiền về quê. Vì tôi, chị không quản nắng gió, hàng ngày vẫn phụ hồ cho các công trình xây dựng. Trong khi thân là con trai nhưng tôi chỉ biết ăn học.
Khoảng 4 năm trước, cuộc sống của chúng tôi bắt đầu thay đổi. Mâm cơm đầy ắp đồ ăn, chị cũng mặc lên những bộ đồ đắt đỏ. Tò mò với công việc chị làm, tôi âm thầm tìm hiểu thì phát hiện chị mình đang qua lại với một người đàn ông đứng tuổi. Điều quan trọng là người đó đã có gia đình.
Tôi buộc phải khuyên chị gái chấm dứt mối quan hệ ấy, bất kể nó mang lại cho chúng tôi cuộc sống vật chất đầy đủ. Nghe lời tôi, chị đã nói chia tay. Mấy năm nay, chị tôi khép mình và không dám mở lòng với ai. Còn tôi thì vẫn nhớ như in hình dáng và khuôn mặt người đàn ông kia. Để rồi lần này, chúng tôi đã có một cuộc gặp tình cờ nhưng rất khó xử.
Chiều qua, tôi tan làm sớm nên đến đón người yêu. Vừa tới nơi, tôi đã chứng kiến cảnh cô ấy chỉnh áo cho người cũ của chị mình. Nghĩ họ có tư tình, tôi xông vào định đánh ông ta, cho đến khi người yêu hét lên nói đó là bố cô ấy.
Tôi khựng lại một lúc, sau đó mới chào hỏi ông ta rồi lên xe ra về. Suốt quãng đường về nhà, tôi đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Tôi không muốn chị gái gặp lại người đàn ông kia một lần nào nữa. Nhưng suy cho cùng thì người yêu tôi chẳng làm gì sai. Nếu tôi nói chia tay thì quá đáng với cô ấy. Tôi nên giải quyết chuyện này như thế nào đây?
Vừa về ra mắt nhà bạn trai, vừa nghe cháu của anh vô tư nói một câu, tôi xách đồ...
Đến lúc trở vào nhà, tôi thấy hai đứa trẻ vẫn đang chơi xe đồ chơi với nhau. Tôi định đến bảo thằng bé vào nhà thì nghe nó nói với cậu bạn hàng xóm:
Kết quả ADN đích thị là con mình nhưng lại y đúc hàng xóm, cay đắng biết sự thật tôi...
Quả thật tôi không bao giờ ngờ có ngày hôm nay…
Ly hôn năm, chồng cũ lần đầu đến thăm vợ cũ, nghe con vô tư hỏi mẹ một câu...
Vợ cũ nói với tôi vì nhiều năm tôi không đến thăm nên con cũng không nhớ mặt bố. Sau đó, cô ấy còn nói thẳng:
Tình cờ thấy mẹ chồng giặt đồ lúc sáng sớm, tôi tức giận muốn bật khóc, cất luôn số tiền...
Tôi đau lòng và uất hận vô cùng. Tôi thương bản thân một thì thương con gái mười. Con gái tôi chẳng có tội tình gì, vừa sinh ra đã bị ông bà nội ghẻ lạnh.