Chồng bỏ đi theo 'tiểu tam', mẹ chồng làm điều giúp tôi vượt qua cơn tuyệt vọng
Tôi sinh ra trong gia đình khá giả, bố mẹ rất tự hào về tôi vì có thể tự lo cho cuộc sống của mình ngay từ hồi học đại học. Dẫu vậy, tôi thi thoảng vẫn cảm thấy cuộc sống của mình tẻ nhạt, nhàm chán và thiếu thiếu thứ gì đó.
Đi làm được 1 năm thì tôi quen Quân, anh hơn tôi 4 tuổi. Anh là một người rất tích cực, lạc quan và năng động nên khi làm việc với anh tôi như được tiếp thêm năng lượng vậy. Anh đã thay đổi tôi, chính xác là thổi làn gió mới vào cuộc sống khô khan của tôi.
Sau đó, tôi thường xuyên nhắn tin cho anh. Khi anh làm tăng ca về muộn thì tôi cũng cố nán lại, chủ yếu là để tăng cơ hội tiếp xúc với anh nhiều hơn. Không ngờ rằng, anh cũng thực sự để ý đến tôi.
Lúc bố mẹ biết tôi yêu Quân thì phản đối gay gắt lắm vì ở công ty lương anh cao hơn tôi thật nhưng điều kiện kinh tế nhà anh lại không tốt. Anh lại là con một trong nhà nên bố mẹ sợ tôi cưới anh sẽ khổ, phải gánh vác nhiều việc nhà chồng.
Thế nhưng tôi yêu con người của anh, không quan tâm đến những chuyện đó nên nhất quyết đòi lấy anh bằng được. Đất không chịu trời thì trời chịu đất, cuối cùng bố mẹ cũng phải đồng ý cho tôi và Quân tổ chức đám cưới.
Vợ chồng tôi cưới xong thì quyết định cùng phấn đấu mua nhà rồi mới sinh con. Tôi luôn đối xử tốt với bố mẹ chồng, ngày lễ tết chưa bao giờ quên mua quà cáp, thậm chí khi mẹ chồng ốm tôi sẵn sàng xin nghỉ phép cả tuần để chăm sóc.
Thấm thoắt 3 năm trôi đi, chúng tôi đã mua trả góp được căn nhà chung cư nhỏ. Cuộc sống tưởng chừng hạnh phúc viên mãn thì tôi phát hiện chồng cặp kè với một người phụ nữ lớn hơn anh 2 tuổi. Cô ta từng làm nhân viên ở quán bar, giờ thì kinh doanh tự do. Nghe nói, cô ta rất giàu có.
Khi mọi chuyện vỡ lở, chồng còn trách tôi không biết chiều chuộng chồng, không gần gũi với gia đình chồng nên tình cảm vợ chồng phai nhạt. Anh đề nghị ly hôn nhưng tôi không đồng ý vì thực sự tôi quá hoang mang, không muốn đánh mất tổ ấm của mình.
Thế rồi anh mặc kệ tôi sống lẻ loi trong căn nhà được mua bằng tất cả sự cố gắng và nỗ lực để đi theo "tiểu tam" kia. Tôi đau đớn vô cùng trước sự phản bội của chồng nên không thiết ăn uống, chểnh mảng công việc. Tinh thần của tôi rơi vào trầm cảm nhưng vì bố mẹ hai bên nên tôi phải gắng gượng không làm điều dại dột.
Trong tình cảnh này, bố mẹ chồng đối xử với tôi chẳng khác gì con gái trong nhà. Suốt mấy tháng qua chồng tôi bỏ đi theo "tiểu tam" thì mẹ chồng lại đều đặn qua nhà nấu nướng, dọn dẹp, thậm chí ở lại ăn cơm để an ủi tôi.
Thấy tôi không buông được gánh nặng trong lòng, mẹ chồng còn khuyên tôi nên ký vào đơn ly hôn để giải thoát mình khỏi người chồng bội bạc. Bà bảo chuyện đến ngày hôm nay lỗi là do con trai bà nên bà thay mặt anh ấy xin lỗi tôi. Bà cũng nói kể cả chúng tôi ly hôn thì căn nhà này cũng xứng đáng thuộc về tôi.
Ngoài ra, mẹ chồng còn hứa sẽ cho tôi số tiền trong sổ tiết kiệm của ông bà để tôi tự tin phát triển công việc. Dù sau này tôi có đến với người đàn ông khác thì bà vẫn thương tôi như con gái.
Những lời tâm sự của mẹ chồng khiến tôi thực sự xúc động, không ngờ ông bà lại lo nghĩ cho tôi nhiều đến vậy. Ông trời vẫn bù đắp cho sự tổn thương của tôi khi cho tôi một người mẹ chồng tử tế như vậy.
Vừa về ra mắt nhà bạn trai, vừa nghe cháu của anh vô tư nói một câu, tôi xách đồ...
Đến lúc trở vào nhà, tôi thấy hai đứa trẻ vẫn đang chơi xe đồ chơi với nhau. Tôi định đến bảo thằng bé vào nhà thì nghe nó nói với cậu bạn hàng xóm:
Kết quả ADN đích thị là con mình nhưng lại y đúc hàng xóm, cay đắng biết sự thật tôi...
Quả thật tôi không bao giờ ngờ có ngày hôm nay…
Ly hôn năm, chồng cũ lần đầu đến thăm vợ cũ, nghe con vô tư hỏi mẹ một câu...
Vợ cũ nói với tôi vì nhiều năm tôi không đến thăm nên con cũng không nhớ mặt bố. Sau đó, cô ấy còn nói thẳng:
Tình cờ thấy mẹ chồng giặt đồ lúc sáng sớm, tôi tức giận muốn bật khóc, cất luôn số tiền...
Tôi đau lòng và uất hận vô cùng. Tôi thương bản thân một thì thương con gái mười. Con gái tôi chẳng có tội tình gì, vừa sinh ra đã bị ông bà nội ghẻ lạnh.