Có lẽ sau 6 năm kết hôn, đây là lần đầu chồng cảm thấy sợ tôi, cũng là lần đầu tôi thấy sợ chính bản thân mình. Chồng tôi là một doanh nhân, mỗi tháng kiếm ra cả trăm triệu đồng. Còn tôi thì trái ngược với những phu nhân khác, tôi không ở nhà tiêu tiền của chồng mà vẫn ra ngoài làm việc.

Gia đình tôi có truyền thống bán hàng hải sản. Sau khi học xong, tôi đậu đại học nhưng thời điểm đó, bố mẹ vỡ nợ, tôi đành nhường lại cơ hội cho các em. Bản thân thì cùng mẹ đi buôn bán ở ngoài. Từ trước đến giờ, tôi luôn tự hào với công việc của mình. Bởi tôi không buôn gian bán lận, hàng cũng đều là hàng chất lượng.

Tôi quen chồng mình khi anh còn đi học. Ngày ấy chồng tôi nghèo lắm, chẳng có tiền để học tiếp. Sang đến năm 3, anh định bỏ học nhưng tôi nhất quyết không cho. Còn nói sẽ kiếm tiền để anh trang trải. Thế rồi kể từ đó đến khi chồng mình học xong, một tay tôi lo toan kinh tế, từ tiền học phí cho đến sinh hoạt.

Sau khi ra trường, có sự nghiệp ổn định, tôi và chồng quyết định tổ chức đám cưới. Cứ ngỡ cuộc hôn nhân của tôi sẽ có cái kết viên mãn, nhưng không mọi người ạ. Càng ngày chồng tôi càng quá đáng, đòi hỏi vô cớ. Anh ỷ mình kiếm ra tiền nên bắt tôi phải ở nhà nội trợ và chăm con. Khi tôi không đồng ý, anh lại buông những lời lẽ xúc phạm tôi.

Ảnh minh họa: Internet

Năm nay là năm thứ 6 chúng tôi kết hôn. Nhưng sự tôn trọng mà chồng dành cho tôi càng ngày càng ít. Hôm qua tôi bị hỏng xe, lúc ấy trời lại tối, tôi mới nhờ chồng đến đón mình. Đến nơi, chồng tôi khó chịu ra mặt. Anh bảo: "Đã nói thanh lý cái quán này đi. Về nhà lúc nào cũng tanh tưởi mùi cá, nó ám cả vào người tôi đây này".

Tôi phân tích, nói nhẹ cho chồng nghe cũng không được. Thế là bao nhiêu ấm ức dồn nén, tôi đổ cả chậu nước cá vào người mình rồi nói thẳng: "Em là như vậy, anh không chịu được hay xấu hổ thì mình chia tay. Chẳng có gì là khó cả".

Sau đó, tôi chủ động gọi xe về, còn chồng cũng chẳng mở lời xin lỗi. Vậy đấy mọi người ạ, tôi thật sự thất vọng vì câch cư xử của chồng. Nói thật, giờ phút này, tôi chấp nhận ly hôn để giải thoát tất cả. Cùng lắm thì tôi ôm con đi, thà nuôi chúng thiếu thốn tiền bạc một chút còn hơn là để sống với một người bố như vậy.