Bất lực để giữ lửa
Người ta phải làm gì khi lửa yêu đương ngày càng lụi tàn, dù chẳng ai lầm lỗi hay làm gì sai trái cả? Chẳng hề có chuyện say nắng hay phản bội, ngoại tình lại càng không, vậy mà cuộc hôn nhân cứ nhạt dần, nhạt dần.
Mà nói cụ thể hơn, là người ta cảm thấy ơ hờ đến độ chẳng còn muốn “đụng” vào nhau nữa. Nếu một trong hai người đột nhiên muốn “giao lưu”, thì cuộc ái ân cũng nhuốm màu miễn cưỡng. Tựa hồ như cánh đồng khô hạn gặp phải tay thợ cày vụng về thô ráp hoặc yếu đuối vậy…
Trước khi thật sự buông vũ khí, lắm khi hoặc anh hoặc ả cũng đã cố chèo chống dữ lắm. Một bàn tay vỗ chẳng nên kêu, huống gì có đôi chẳng ai buồn làm gì cả, cứ mặc kệ mọi thứ nhàn nhạt trôi qua trong lặng lẽ.
Thậm chí, để lên tiếng thừa nhận hay kết luận, rằng chuyện giường chiếu lẫn cuộc tình của cả hai đã tới đoạn chung kết, cũng không ai muốn mình là kẻ mở lời. Đại loại như, cái tiếng bạc bẽo kiệt quệ kia, cũng muốn lần lữa đổ lỗi cho nhau trong âm thầm, không thích mình là người phải gánh lấy. Hoặc ngại phiền phức khi thay đổi, đạp đổ liệu có luôn tốt hơn…
Tình trạng sống chung như đôi bạn cùng phái ấy có nhiều không? Hay đấy chính là sản phẩm của một xã hội bận rộn mưu sinh, nhiều thứ phải lo toan, và sex hay tình yêu dần chỉ là thứ yếu.
Có cũng được, không cũng chẳng sao. Qua rồi những nồng nhiệt ban đầu, thì khi nào… rảnh rỗi tính tiếp, chứ bây giờ đang túi bụi đủ thứ bon chen bên ngoài. Đâu nhất thiết phải làm nhức đầu nhau thêm bởi những câu hỏi ngớ ngẩn, kiểu như “Anh/em giờ sao lạnh nhạt thế?”.
Hãy để ngày ấy lụi tàn. Hãy rời xa nhau, giải thoát? Hãy mạnh dạn… đề xuất rồi dứt áo ra đi để giữ hình ảnh đẹp và chút cảm xúc tiếc nuối cuối cùng trong nhau? Tàn tro vương chút hơi ấm, liệu có đủ để khơi lại một đám lửa nồng nàn? Giá như còn đủ lưu luyến hay lãng mạn chú ý để mà diễn được đoạn này, thì lứa đôi đã chẳng cảm thấy nguội ngắt bên nhau đến mức ấy, nhỉ!
Một cặp đôi đang sống thử, chỉ là tình nhân thôi, thì dễ dàng hơn chút. Không tới mức quá đắn đo dằn vặt cân nhắc khi chưa có sự ràng buộc pháp lý, con cái, tài sản. Nhưng tim đau, nỗi tổn thương thì rất thật. Và năm tháng thanh xuân thì chẳng hề quay trở lại một lần nữa bao giờ…
Một khoảng lặng. Ly thân. Ly hôn. Xa cách về địa lý hoặc về cảm xúc cũng là một điều có thể. Dẫu chẳng ai muốn. Không ai cố tình đưa mình vào hoàn cảnh khó ấy để rồi phải lựa chọn con đường đó. Nhưng một khi thực tế đã tới khúc quanh bế tắc, càng cố chịu đựng thì càng thêm lợt lạt khó ở…
Có khi, đấy là một giải pháp khôn ngoan và thông minh, dù đòi hỏi người ta phải bản lĩnh và tin vào nhau. Tin vào chính mình. Rằng chỉ cần một khoảng thời gian tạm thời thôi, rồi châu sẽ về hợp phố, gương vỡ lại lành, ta có thể cùng nhau làm lại từ đầu...
Liệu có thể không? Còn tùy vào chữ duyên và tấm lòng của người trong cuộc nữa. Ai đó khẳng khái bảo, mình không phải là… trâu bò, nên chẳng có thói quen “nhai lại”. Bước qua là qua hẳn, là dứt dạt, là xong xuôi, là không một lần ngoái lại. Sợ lắm rồi. Ảm đạm lắm. Ngán ngẩm mỏi mệt xì-trét lắm…
Nhưng cá nhân tôi từng biết một đôi trên dưới bốn mươi mới cùng nắm tay nhau đi tiếp hành trình đôi lứa, sau hơn bảy năm xa cách. Dù họ vẫn ở chung thành phố, nhưng mọi liên lạc từng giống như cách đứt.
Đã ngỡ là, mọi thứ liên quan đến nhau ở kiếp này đã hết hẳn, thế rồi bỗng dưng gặp gỡ tình cờ. Họ ngỡ ngàng nhận ra, thâm tâm chưa từng một lần lãng quên. Đoạn phía sau hạnh phúc ngập ngời. Như thể tân hôn. Mới mẻ, đắm đuối.
Tôi chẳng biết tương lai của họ sẽ thế nào, cuộc sống vốn khó nói trước. Nhưng sau khi đã từng trải qua giai đoạn say mê rồi lụi tàn, dường như người ta đều biết cư xử trân trọng hơn.
Họ chia sẻ rằng, nếu như không có cái khoảng chia lìa khá dài, chắc họ cũng khó có thể tiếp tục, càng chưa bao giờ dám hình dung ra đoạn đường ấm áp đang đồng hành cùng nhau lúc này.
Nên khi đành phải buông cho lửa tắt, cũng đừng quá đau hay mừng. Mọi sự tùy duyên, bạn có tin không?
Đau buồn vì chồng gặp tai nạn qua đời, không ngờ người phụ nữ dắt thêm đứa con nói những...
Nỗi đau này chưa xong nỗi đau khác ập đến khiến đầu óc tôi rối lên chẳng nghĩ được gì chỉ có ngồi khóc nhìn chị ta đương ở thế đắc thắng.
Nghi ngờ chồng có quỹ đen, tôi lén lút trữ của cải cho bản thân mình, nào ngờ ngày đọc...
Khi đưa tang chồng xong, đọc xong những dòng chữ đó thì mắt tôi đã nhòa đi, nước mắt chảy nhòa...
Lâm bệnh nặng, chồng xin vợ cho gặp nhân tình lần cuối, nào ngờ phản ứng của ả bồ khiến...
Song cách đây vài tháng, Thành phát hiện bị suy thận độ 4. Tình trạng sức khỏe mỗi ngày một giảm sút trông thấy. Dù một tuần chạy thận 2, 3 lần cũng chẳng thể kéo dài thời gian sống cho anh được bao nhiêu nếu bệnh viện không tìm được người hiến thận tương thích với cơ thể anh.
Gọi cả gia đình đi bắt gian, đến tới nơi mở cửa ra, tôi và bố đứng hình trước cảnh...
Kỳ thực, tôi biết quan hệ mẹ chồng nàng dâu của gia đình tôi không hòa hợp, thậm chí là căng thẳng.