Bật khóc khi biết món quà chồng dự định tặng sau 4 năm chung sống
Mảnh đất trống gần nhà tôi mới có cô hàng xóm góa chồng tên Vi đến xây nhà. Cô ấy là thợ may váy cưới nên khá giả. Nhà hai lầu, mẹ con cô ấy ở tầng trên còn tầng trệt là tiệm váy cưới của Vi. Vì hai nhà sát nhau nên Vi hay sang nhà tôi chơi mỗi khi rảnh rỗi. Qua tiếp xúc, tôi thấy Vi tính tình hiền lành, thật thà, ăn nói cũng khéo mồm khéo miệng.
Dạo gần đây, chồng tôi bỗng thường sang nhà Vi chơi vào mỗi tối. Dù anh luôn dẫn con gái theo nhưng là phụ nữ, tôi vẫn nảy sinh nghi ngờ. Đã thế, con gái tôi còn bảo bố sang nhà cô Vi rồi hay ngồi cạnh cô ấy, còn khen cô ấy giỏi giang.
Tối hôm qua, chồng tôi ăn cơm tối xong lại bế con sang nhà hàng xóm. Cơn giận bốc lên, tôi bực tức đi theo xem anh đang làm gì. Nhà không khóa cửa và vẫn còn sáng trưng từ trước ra sau nên tinh thần tôi cũng dịu xuống một tí.
Nhưng khi thấy chồng mình đang ngồi cạnh Vi ở bàn may, tôi lại giận dữ. Tôi đi thẳng vào, lớn tiếng bảo chồng về nhà gấp, nếu không thì ly hôn. Chồng tôi và Vi nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Vi vội lên tiếng: "Chị đừng hiểu lầm, em chỉ đang giúp anh ấy may chiếc váy cưới cho chị thôi. Chị nhìn xem, anh ấy tự vẽ mẫu rồi nhờ em may đây này".
Vừa nói, Vi vừa đưa bản vẽ trong tay cho tôi xem. Chồng tôi đứng bên cạnh, mặt mày buồn bã, bảo muốn tạo bất ngờ cho tôi bằng một đám cưới đúng nghĩa. Anh muốn tôi mặc trên người chiếc váy cưới do chính anh thiết kế. Nhưng vì mẫu anh thiết kế không được đẹp nên anh đã nhờ Vi chỉnh sửa và may thành phẩm hoàn chỉnh. "4 năm nay, anh luôn áy náy vì chưa tổ chức cho em một lễ cưới. Em cũng chưa từng được mặc váy cưới. Không ngờ em lại nghi ngờ anh".
Tôi sững người rồi bật khóc. Hóa ra là thế. Hèn chi anh cứ cặm cụi ngồi vẽ vời, xí xóa mãi trong phòng làm việc. Chúng tôi đến với nhau vội vàng vì tôi đã có thai nên không thể tổ chức đám cưới. Lâu rồi, tôi cũng chẳng nghĩ đến chuyện cưới hỏi nữa. Thật không ngờ, chồng lại âm thầm chuẩn bị cho tôi một món quà tuyệt vời đến thế. Tôi hối hận vì đã hiểu lầm, nghi ngờ anh quá.
Nhưng con đã hơn 3 tuổi rồi, giờ tổ chức đám cưới, liệu chúng tôi có bị bàn tán không? Và có nên bỏ một số tiền lớn chỉ để may váy cưới, mặc trong ngày cưới rồi cất trong tủ không? Tôi thấy phí phạm quá.
Vừa về ra mắt nhà bạn trai, vừa nghe cháu của anh vô tư nói một câu, tôi xách đồ...
Đến lúc trở vào nhà, tôi thấy hai đứa trẻ vẫn đang chơi xe đồ chơi với nhau. Tôi định đến bảo thằng bé vào nhà thì nghe nó nói với cậu bạn hàng xóm:
Kết quả ADN đích thị là con mình nhưng lại y đúc hàng xóm, cay đắng biết sự thật tôi...
Quả thật tôi không bao giờ ngờ có ngày hôm nay…
Ly hôn năm, chồng cũ lần đầu đến thăm vợ cũ, nghe con vô tư hỏi mẹ một câu...
Vợ cũ nói với tôi vì nhiều năm tôi không đến thăm nên con cũng không nhớ mặt bố. Sau đó, cô ấy còn nói thẳng:
Tình cờ thấy mẹ chồng giặt đồ lúc sáng sớm, tôi tức giận muốn bật khóc, cất luôn số tiền...
Tôi đau lòng và uất hận vô cùng. Tôi thương bản thân một thì thương con gái mười. Con gái tôi chẳng có tội tình gì, vừa sinh ra đã bị ông bà nội ghẻ lạnh.