Sức khỏe mẹ tôi ngày càng tốt lên. Hàng ngày đi làm về anh lại đến thăm mẹ, trò chuyện cùng bà. Yêu nhau được 4 tháng thì mẹ tôi đã đòi nhận anh làm rể. Vì thế, chúng tôi quyết định tổ chức hôn lễ.

Ngày được khoác tay anh vào lễ đường, tim tôi rộn ràng, môi không ngừng mỉm cười. Người ta lấy chồng khóc lên khóc xuống vì xa cha mẹ, tôi lấy chồng lại thấy một màu hồng hạnh phúc. Bởi tôi tin, anh chắc chắc sẽ không để tôi khổ, sẽ không làm tôi đau lòng.

 

Anh là một người chồng tốt. Vì anh không có mẹ nên tôi cũng chẳng phải làm dâu. Cuộc sống của tôi sướng đến độ chính tôi cũng không ngờ. Chồng tôi làm hết tất cả việc nhà. Giặt giũ, cơm nước, lau dọn nhà cửa. Bố chồng tôi cũng phải công nhận rằng tôi quá sướng, chẳng bao giờ thấy anh chiều ai như vậy cả.

Chỉ có điều thu nhập của vợ chồng tôi bấp bênh quá nên chẳng thể chi tiêu thoải mái được. Tôi cũng hay tâm sự với anh tôi thích món này món kia nhưng không có tiền để mua. Anh đều nói sẽ cố gắng dành dụm tiền để tôi không phải thua thiệt bất cứ ai.

Anh là một người chồng tốt, đảm đang. (Ảnh minh họa)

Một hôm, anh điện về bảo tôi thay váy đẹp, trang điểm cẩn thận, anh sẽ đưa tôi đi nhà hàng ăn một bữa no say. Tôi ngạc nhiên, sửng sốt vì hồi giờ khái niệm đi nhà hàng chưa bao giờ tồn tại trong đầu tôi. Vậy mà hôm nay chồng tôi lại nói đến chuyện đó một cách nhẹ như lông hồng.

Hơn 6 giờ chiều anh về, vẻ mặt rạng ngời, cười tươi rói. Suốt dọc đường đi anh nhất định không chịu kể tôi nghe lí do buổi đi ăn này. Khi gọi món, tôi cứ chăm chăm nhìn vào giá tiền. Món nào cũng mắc quá. Thấy tôi do dự, anh lấy menu và gọi toàn những món ngon tôi thích. "Lâu lâu đi ăn thì phải thoải mái em ạ. Em đừng ngại, anh có tiền mà". Anh nhìn tôi cười.

Trong lúc đợi thức ăn, anh mới nói anh đã được nhận làm tài xế riêng cho giám đốc một công ty thực phẩm nước ngoài. Lương anh giờ rất cao nên không cần phải chi tiêu quá tiết kiệm nữa. Anh hào hứng khoe anh phải phỏng vấn, thử việc cả buổi sáng mới được nhận vào làm. Anh nói cười tít mắt, hỏi tôi có thấy chồng mình giỏi không? Buổi tiệc hôm nay anh đãi tôi cũng bằng chính tiền lương tháng đầu. Rồi anh rút ra một sấp tiền dày đưa tôi. Hôm ấy, anh đã đưa tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Từ hôm nhận việc mới, chồng tôi bắt đầu thay đổi. Anh hay đi công tác với lí do "Sếp ở đâu, anh phải ở đó". Nghĩ chồng đi vì công việc nên tôi không thể bắt anh ở nhà được, càng không thể tỏ thái độ không vui. Mà lần nào về anh cũng mua quà cho tôi. Khi thì cái túi xách giá vài triệu bạc, khi thì váy áo, khi thì son phấn. Đôi lúc anh còn đưa tôi đi du lịch hai ba ngày để bù lại khoảng thời gian anh đi công tác. Như vậy thử hỏi sao tôi nghi ngờ chồng mình được.

Nhiều khi đang đi chơi với vợ anh cũng bỏ mặc tôi chỉ sau một cuộc điện thoại. (Ảnh minh họa)

Thời gian làm việc của chồng tôi cũng không còn cố định nữa. Bất cứ khi nào nhận được điện thoại là anh lại đi. Có khi đang ngủ giữa đêm anh cũng đi. Có khi đang đi ăn nhà hàng với tôi, nhận điện thoại là anh gãi đầu gãi tai rối rít xin lỗi. Tôi giận hờn, trách móc anh cũng đi cho bằng được.

Bực mình quá, tôi đòi anh chuyển việc. Tôi cần chồng chứ không cần tiền nhiều mà phải thui thủi một mình. Tôi không muốn cứ liên tục bị chồng bỏ rơi giữa chừng chỉ vì một cú điện thoại của sếp. "Vì tương lai, vì con em à. Để anh đi một thời gian nữa, ổn định hơn anh sẽ chuyển việc khác theo ý em". Lần nào anh cũng nói thế, cũng hôn tôi rồi lại vội vã đi.

Tôi chỉ không ngờ, đằng sau những món quà đắt tiền chồng vẫn tặng tôi, đằng sau những sấp tiền dày cộm lại là cả một bí mật đáng sợ, bàng hoàng.

(Còn tiếp)