2 năm sau ly hôn, chồng cũ bỗng dắt con riêng tới xin tái hợp, tôi khóc lặng người khi nghe danh tính mẹ đứa bé
Tôi kết hôn 5 năm nhưng không có con. Sau khi tôi và Quốc đi khám thì phát hiện người có vấn đề là tôi. Quốc chưa từng trách tôi, anh lúc nào cũng dịu dàng an ủi, cổ vũ tôi. Dù bố mẹ Quốc có nói bóng gió khuyên anh bỏ vợ thì anh vẫn bỏ ngoài tai. Dù tôi biết anh rất yêu trẻ con, ánh mắt của anh tràn trề yêu thương khi nhìn thấy chúng. Cũng chính vì như thế tôi lại càng thấy có lỗi với Quốc.
Đến năm thứ 5 vẫn chưa có con, tôi đã buông hết hy vọng. Mẹ của Quốc tái phát bệnh tim, bệnh tình dần trở nặng. Lúc chỉ còn tôi ở lại trông mẹ chồng, mẹ chồng đỏ mắt nắm lấy tay tôi. Bà cầu xin tôi ly hôn chồng, vì bà biết mình không còn nhiều thời gian. Bà muốn nhìn mặt cháu nội trước khi nhắm mắt xuôi tay. Lòng tôi đổ vỡ xót xa, gật đầu đồng ý với mẹ chồng.
Sau hôm đó tôi đòi ly hôn chồng. Quốc lặng người nhìn tôi, anh nói tôi đừng quấy, thời gian này anh rất mệt mỏi. Tôi biết chứ, vì lúc này anh vừa gặp khó khăn trong công việc, mẹ thì nằm viện. Chính vì vậy, tôi mới đòi ly hôn vào thời điểm này, vì chắc chắn anh sẽ đồng ý. Mục đích của tôi chính là làm anh thấy tổn thương mà chọn buông tay tôi. Sau đó, tôi quả thật đã thành công, chúng tôi ly hôn.
Một năm sau khi ly hôn chồng, tôi nghe tin mẹ chồng cũ đã khỏe lại, bà đang tìm con dâu mới cho con trai. Tôi nuốt nước mắt vào trong, cố gắng sống tiếp những tháng ngày cô đơn. Tôi mong chồng cũ sẽ tìm được người vợ cho anh một gia đình thật sự. Tôi mong anh sẽ hạnh phúc hơn tôi.
Ba năm sau khi ly hôn chồng, tôi bất ngờ nhận điện thoại của chồng cũ. Anh hỏi tôi đang ở đâu, anh muốn gặp tôi một lúc. Tôi quyết từ chối thì anh nói muốn mời tôi đến dự đám cưới của anh. Tôi chết lặng, đồng ý gặp chồng cũ.
Khi mở cửa cho anh, tôi sững sờ nhìn thấy anh đang bế một đứa bé trai chưa tròn 3 tuổi. Tôi hỏi anh đứa trẻ đó là con của anh, anh bình thản trả lời đó là con của anh. Tôi gượng cười rồi nghĩ vậy là anh có con trước rồi mới làm đám cưới sao? Vậy là chỉ mấy tháng sau khi chia tay tôi, anh đã có người phụ nữ khác sao?
Nhưng những lời Quốc nói sau đó làm tôi bất ngờ vô cùng. Anh nói muốn tái hôn với tôi, vì mẹ của đứa trẻ này không còn nữa. Anh đến đây là muốn mời tôi làm đám cưới lần thứ hai với anh. Tôi nhìn anh chăm chú rồi nói mình cần thời gian suy nghĩ. Quả thật tôi còn yêu chồng cũ rất nhiều, tôi sẵn sàng nuôi con riêng của chồng để được ở bên cạnh anh.
Ba hôm sau, tôi đồng ý quay lại với Quốc. Mẹ của Quốc vẫn không vừa lòng với tôi nhưng giờ bà chỉ quan tâm đến cháu nội. Mọi chuyện vẫn diễn ra như tôi nghĩ, tôi yêu thương con trai riêng của chồng, tôi và chồng lại hạnh phúc như xưa. Cho đến một ngày tôi phát hiện một sự thật không tưởng.
Hôm đó con trai bị bệnh phải truyền máu, sau đó tôi phát hiện Quốc không phải là cha ruột của đứa trẻ. Sau đó trở về nhà, Quốc kể tôi nghe mẹ của đứa trẻ là người bạn thân của anh. Hai vợ chồng của cô ấy gặp tai nạn cùng mất, chỉ còn đứa trẻ không ai muốn nhận nuôi. Anh nhận con về nuôi, sau đó nói với mọi người rằng nó là con của anh.
Tôi khóc lặng người khi nghe chồng kể. Hóa ra anh không hề có người phụ nữ nào khác sau khi rời xa tôi. Hóa ra anh cũng chẳng màng chuyện phải có con mà chỉ muốn sống cùng tôi hạnh phúc. Tôi thấy mình may mắn vô cùng khi lấy được người đàn ông chân thành yêu thương tôi đến thế.
Mỗi tối chồng đều xuống phòng khách ngủ, một lần vợ bắt ngủ cùng thì chồng bỗng có hành động...
Đến khi Lan đưa khăn cho chồng thì cô choáng váng khi thấy chồng quấn khăn hết khắp miệng. Hoảng sợ Lan đòi cởi hết ra.
Sau đêm tân hôn, chồng quăng một cục tiền trước mặt tôi rồi đưa ra một yêu cầu cay đắng...
Nhưng có lẽ chồng tôi không đủ kiên nhẫn, thấu hiểu cho vợ để đợi được tới ngày đó…
Gần đây vợ cứ đòi ngủ chung với con riêng, anh chồng nghe lén được cuộc trò chuyện thì "chết...
Tôi thấy con khóc thì lòng mềm đi, vội dỗ con nín. Tôi hứa với con sẽ không la vợ thì con bé mới nín khóc rồi ngoan ngoãn lên giường đi ngủ.
5 giờ sáng vợ lại lọ mọ uống chén thuốc lạ, chồng tò mò tìm hiểu rồi giận run người...
Lúc này bà mới quay ra xin lỗi con dâu về những gì bà đã bắt Mai làm trước đó. Nhưng hạnh phúc vì sắp được làm mẹ, Mai gần như quên hết. Với cô, hiện tại mới là thứ đáng trân trọng.