Cuộc sống của tôi sau 15 năm kết hôn là: "Em làm gì", "Ở đâu", "Với ai", "Tại sao lại thế", "Bao giờ thì xong", "Biết ngay mà". Có một thời gian dài tôi câm nín, coi như điếc trước những câu hỏi vặn vẹo, luẩn quẩn trong khi gia đình nhỏ của chúng tôi chưa hề khá giả, vẫn còn nặng gánh cơm áo gạo tiền. Tôi từng dằn vặt mình hay tại tham công tiếc việc mà không chăm sóc chồng con chu đáo để chồng phải cằn nhằn? 15 năm nay tôi sống trong sự quẩn quanh không thoát ra được, đó là sự ích kỷ đến ngạt thở của chồng. Cùng sống một nhà nhưng hễ tôi rời khỏi tầm mắt của anh thì là điện thoại, nhắn tin, tìm hiểu rồi đồng bộ, định vị đủ trò. Tôi vẫn kệ cho anh làm gì thì làm vì không làm gì sai trái. Tôi không có bồ, không thập thò, không giấu gì, nhưng hễ chỉ cần bạn bè kể cả nữ rủ đi đâu ăn uống, cà phê thôi thì tôi không thoát khỏi cái tội: "bỏ mặc gia đình", tiếp theo là những hành động mặt nặng mày nhẹ, chiến tranh lạnh. Khi tôi đi công tác thì thôi rồi, đủ các loại chat video, đòi chụp ảnh chỗ đang đứng...


Có người khuyên tôi nên xem lại hay chồng "từ bụng ta suy ra bụng người", nhưng tôi cam chịu vì dù gì cũng lớn tuổi rồi, hai con đang tuổi dậy thì và tôi chẳng có nhu cầu đi tìm hiểu những chuyện kiểu đó, chỉ thêm đau lòng và mệt mỏi mà thôi. Tôi từ người vui tính, hay nói hay cười thành kẻ cáu kỉnh, tối ngày nhăn nhó. Tôi dễ bị ức chế tinh thần và rất dễ càu nhàu. Dạo này tôi bị đau nửa đầu và mất ngủ. Tôi vẫn muốn tiếp tục hôn nhân vì các con nhưng trong lòng cảm xúc cứ chết dần đi, không thể nào yêu thương chồng như trước được nữa. Tôi góp ý mãi mà anh không thay đổi, càng ngày càng kiểm soát tôi nhiều hơn dù biết vợ chẳng làm gì quá đáng, anh không cho tôi tý không khí tự do nào. Tôi không biết gỡ rối bằng cách nào.