Buổi chiều, chồng đi làm về, trên cổ quấn một chiếc khăn len. Chồng tôi chưa bao giờ quàng khăn len. Anh ấy nói đàn ông quàng khăn trông cứ thế nào, rườm rà không thích. Việc anh ấy quàng khăn, tôi thấy khá bất thường.
Tối tôi nói chuyện rét mướt để lấy cớ nhắc tới cái khăn len. Tôi hỏi chồng khăn len ở đâu ra? Anh ấy bảo, bạn gái cậu đồng nghiệp cùng phòng mới học đan len. Cô ấy đan mấy cái khăn tặng bạn trai, cậu ấy dùng không hết, cho anh một cái. Anh không thích quàng khăn nhưng rét thế này, ra đường quàng khăn đúng là ấm thật.
Chồng tôi thuộc túyp người thô vụng, thật thà, không quen nói dối. Nghe cái giọng điệu ngắc ngứ của anh, tôi thấy không bình thường. Nhưng có vô vàn lý do để một người đàn ông ghét quàng khăn, bỗng một ngày quấn khăn vào cổ. Tôi không muốn "bứt dây động rừng", cứ từ từ theo dõi đã.
Khi anh đã ngủ say, tôi cầm tay anh mở điện thoại. Điện thoại chồng cài mật khẩu bằng dấu vân tay. Trước đó, anh không dùng mật khẩu. Dạo gần đây, anh phàn nàn con trai hay tự ý mở điện thoại của anh xem YouTube nên phải khóa lại. Tôi cho đó cũng là điều bình thường. Điện thoại của mình, tôi cũng dùng mật khẩu bằng cảm ứng khuôn mặt.
Tôi lần tìm từng tin nhắn trong Zalo của anh, không thấy gì. Cuối cùng, điều cần tìm cũng thấy. Tin nhắn mới nhất ở Facebook của một cô gái là đồng nghiệp của anh: "Đây là chiếc khăn len đầu tiên em đan đấy. Có thể nó không đẹp nhưng mỗi sợi len, mỗi mũi đan đều mang tình cảm của em".
Đọc tin nhắn, tôi chỉ muốn ném luôn chiếc điện thoại. Thật không ngờ, người chồng thô kệch, nhút nhát của tôi cũng có con gái si mê. Việc chồng nhận quà của người ta, rõ ràng hai bên đã có tình ý.
Nghĩ đến đó, tôi không chờ được, nhanh chóng gọi chồng dậy. Anh mắt nhắm mắt mở nhìn màn hình điện thoại dí vào mặt mình, cáu kỉnh hỏi: "Nửa đêm nửa hôm, em làm cái gì thế?". Như đã hiểu ra vấn đề, anh ngồi bật dậy: "Không như em nghĩ đâu".
Anh giải thích cô gái kia có tình cảm với anh, nhiều lần thể hiện sự quan tâm. Anh đã nói thẳng là anh có gia đình, không nên dây dưa mang tiếng. Cô ấy nói thích ai là quyền của cô ấy, anh không đáp lại cũng không có quyền cấm cô ấy thích anh.
Chiếc khăn là do cô ấy mang đưa cho anh giữa đông người, ai cũng hò reo, cổ vũ bảo anh nhận. Không muốn làm cô ấy mất mặt nên anh không còn cách nào khác.
Chồng bảo tôi: "Anh không quàng nữa là được chứ gì?". Tôi nhìn chồng, quyết định không nói thêm gì nữa. Dù sao tôi cũng chỉ nghe một phía, đúng sai không thể xác nhận. Hỏi chồng thế này, coi như là cảnh cáo anh rằng, tôi đã biết. Nếu làm ầm ĩ, tình cảm vợ chồng sứt mẻ, biết đâu lại tạo cơ hội cho người kia.
Tôi quàng chiếc khăn len vào cổ mình, tạo dáng chụp một kiểu ảnh thật dễ thương rồi đăng lên Facebook kèm theo dòng trạng thái: "Quà đồng nghiệp tặng chồng, nhưng vì vợ thích nên chồng tặng lại cho vợ luôn. Cảm ơn cô đồng nghiệp khéo tay của chồng nhé". Cuối dòng trạng thái, tôi đính luôn tên cô đồng nghiệp vào.
Hôm sau, vừa đi làm về chồng bảo, cô ấy gặp chồng và trách nếu không muốn nhận thì cứ nói thẳng, sao lại để vợ bêu tên cô ấy lên trang cá nhân như thế khiến cô ấy rất xấu hổ.
Tôi nghĩ thầm, tôi nhắn gửi một cách lịch sự và tế nhị như thế mà cũng khiến cô ấy xấu hổ. Vậy việc cô ấy có tình cảm, tìm cách quyến rũ chồng người khác không đáng xấu hổ hay sao?
Tôi nói với chồng, nhắc anh nhắn lại luôn với cô đồng nghiệp, nếu mình đàng hoàng thì chẳng việc gì phải "giật mình". Nếu tôi còn phát hiện ra điều gì thì không chỉ đơn giản thế thôi đâu. Có những việc không biết làm sai còn khó chấp nhận, huống hồ biết rõ sai mà vẫn làm thì không đáng được tha thứ.