Ôm đứa con khát sữa của bồ nhí vừa qua đời, vợ tôi mắt đỏ hoe tiết lộ quyết định lạ khiến cả gia đình trào nước mắt
Dù đã trải qua bao chuyện, tôi vẫn chắc chắn rằng tôi cưới vợ vì yêu cô ấy thật lòng. Nhưng tình yêu của đàn ông mà, dù có từng đậm sâu cỡ nào cũng có lúc nhạt phai, không thể như ban đầu.
Cuộc sống và công việc của tôi nhiều áp lực, lo toan, còn có cả cám dỗ. Tôi lại không đủ bản lĩnh để gánh vác tất cả, vì thế mà có lúc đã quên đi trách nhiệm, lời thề thủy chung với vợ.
Tôi đương nhiên biết vợ đã hy sinh nhiều thế nào vì tôi và gia đình. Hai lần sinh nở, những tháng ngày chăm con một mình để chồng tập trung công việc, một tay làm tròn chữ hiếu với cha mẹ hai bên... Nhưng tôi từng nghĩ mình đã làm đủ khi cố gắng cho cô ấy cuộc sống không khổ tâm vì vật chất.
Chỉ là tuổi trung niên mới là thời kỳ hoàng kim của đàn ông. Có sự nghiệp, tiền tài, tôi muốn có nhiều hơn một bóng hồng bên cạnh. Tôi từng nghĩ ngoại tình chỉ là một thú vui vài ngày, chưa từng nghĩ sẽ ly hôn bỏ bê vợ con.
Vợ tôi dù là người phụ nữ đơn thuần cũng biết chồng ong bướm bên ngoài. Vợ tôi ghen chứ, nhưng vẫn biết điều không làm khó chồng. Cô ấy buồn thật nhưng cũng học chấp nhận rằng tôi lăng nhăng bên ngoài.Tôi biết là vì cô ấy thương tôi và con lắm. Còn tôi dù vài lần bắt gặp vợ khóc một mình, dẫu có thương vợ nhưng cũng không kiềm được lòng tham, ích kỷ của một gã chồng ngoại tình. Tôi nghĩ đàn ông có tiền rồi chính là vậy.
Đến khi tôi gặp Nga, mọi chuyện như trật đường ray, tôi không còn kiểm soát được nữa. Nga trẻ, đẹp, hiểu chuyện, và đặc biệt khi bên Nga tôi thấy mình như trở về thời trai trẻ. Tôi muốn yêu và chinh phục một lần nữa. Vì thế, có lúc tôi đã nghĩ sẽ ly hôn vợ, để bắt đầu một cuộc hôn nhân tươi mới với Nga. Nhưng vẫn còn chút lương tri khi nhìn hai con thơ, tôi không đành lòng.
Chuyện gì đến cũng đến, Nga có bầu khi con trai thứ hai của tôi mới ra đời được vài tháng. Mặc vợ sau sinh cần chồng, tôi lén lút sang chăm Nga bầu bí. Tôi nghĩ chắc vợ tôi biết, nhưng cô ấy cũng chẳng làm gì.
Thể trạng Nga yếu, thường xuyên bị bệnh khi mang thai. Chuyện tôi không ngờ nhất chính là sau khi sinh con, cô ấy cũng đột ngột qua đời. Đêm đó trong viện, lần đầu tiên gặp mặt con, tôi khóc thương mẹ của nó. Nhưng cũng chính lúc đó, vợ tôi bước đến khiến tôi hoàn toàn bất ngờ. Vợ tôi bế con của Nga từ tay tôi.
Lúc ấy, người chồng ngoại tình là tôi thấy vợ bế con của nhân tình, tay cô ấy vỗ về đứa trẻ đang khát sữa mẹ, nói một lời khiến tôi trào nước mắt tội lỗi…
“Con khát sữa rồi phải không, để mẹ cho con bú nhé”.
Tôi thấy mình như kẻ thấp hèn đốn mạt trước vợ mình. Cô ấy biết chồng ngoại tình, còn có con riêng nhưng giờ lại cho con của nhân tình bú mớm. Vì đứa trẻ đó là con của tôi, vì mẹ của nó đã không còn. Cô ấy lương thiện và giàu bao dung như thế. Cô ấy khiến tôi thấy xấu hổ quá nhiều, thấy bản thân nợ cô ấy quá nhiều, thấy chính mình đớn hèn khi phụ bạc vợ.
Tôi cuối cùng mới nhận ra, chẳng ai tốt bằng vợ. Người tôi tổn thương nhiều nhất là vợ, nhưng người hy sinh khiến tôi chịu ơn nhiều nhất cũng là vợ. Tôi biết mình là một kẻ tồi tệ, nhưng tôi chỉ xin vợ một lần duy nhất này được làm lại, để bù đắp cho em, cho gia đình nhỏ của tôi…
Nửa đêm thấy chị dâu đỡ anh hàng xóm say rượu vào nhà, em chồng điếng người với cảnh tượng...
Tôi rất tức giận nhưng lại thương anh trai vô cùng. Tôi biết anh rất thương vợ, ngày anh cưới được vợ anh còn khóc vì mừng vui.
Sáng nào cũng thấy vợ mua đồ ăn về đầy ắp nhưng mâm cơm chẳng có gì mới, tôi điều...
Tôi có linh cảm vợ đang giấu mình điều gì đó. Tôi đi đến tủ lạnh xem thì thấy có rất nhiều đồ ăn, nhưng sao bữa cơm chẳng bao giờ có những món này? Tôi hỏi mẹ dạo này ăn uống sao thì bà nói vẫn chỉ có mấy món quen thuộc. Tôi thấy rất kì lạ.
Bắt gặp con dâu ngoại tình với một chàng trai lạ mặt trong khách sạn, mẹ chồng cúi gằm mặt...
Thấy thế tôi kéo con dâu sang một bên, rồi móc trong túi ra 50 triệu, nói nó muốn xài gì còn có mà xài. Tôi còn bảo bao giờ về thì qua phòng tôi nói chuyện một chút.
12 giờ khuya, chồng gọi dậy rồi thông báo một tin sét đánh khiến tôi bỏ đi trong đêm mưa...
Người phụ nữ có thể chịu khổ cùng chồng nhưng không bao giờ chịu được việc phải chung sống với người đàn ông tệ bạc, phản bội mình. Dù vậy, lòng tôi vẫn rối như tơ vò, không biết bản thân làm như vậy có đúng không?