Tôi lấy vợ đã 7 năm nhưng vẫn chưa có đứa con nào, nguyên nhân nằm ở vợ tôi. Chúng tôi chạy chữa khắp nơi nhưng vẫn không có kết quả. Ban đầu vợ tôi vẫn lạc quan lắm, tôi cũng động viên cỗ vũ vợ. Nhưng 7 năm không ngắn, chúng tôi cạn kiệt tiền bạc, lòng kiên nhẫn cũng không còn. Vợ tôi ký đơn ly hôn mong tôi tìm được hạnh phúc mới. Nhưng tôi vẫn không đành lòng.

Tôi biết mình mâu thuẫn, vừa muốn có con vừa thương người vợ chung chăn gối bao năm. Khoảng 1 năm trước, tôi có nhân tình bên ngoài. Chẳng ngờ chỉ mới qua lại với nhân tình vài tháng thì cô ấy đã mang thai. Tôi vừa mừng vì sắp được bế con, vừa cảm thấy không biết phải làm sao với người vợ ở nhà.

 

 

 

Ảnh minh họa: Internet

Vợ tôi sau đó biết chuyện nhưng cũng chẳng đánh ghen, chỉ lấy tờ đơn ly hôn đã ký lúc trước ra đưa tôi. Cô ấy khuyên tôi nên dứt khoát để cho con mình sau này có danh phận rõ ràng. Nhưng tôi vẫn không thể ký đơn ly hôn.

Đến ngày nhân tình sinh con, cô ấy bị băng huyết nên qua đời. Tôi đứng trong bệnh viện ôm đứa con mới sinh đã mất mẹ. Tôi hoang mang rối bời, chỉ biết gọi cho vợ. Nghe giọng vợ bình thản trong điện thoại, tôi nghẹn ngào nói:

 

“Em ơi, Quỳnh qua đời rồi”.

Vợ tôi im lặng một lúc rồi tắt máy. Sau đó, cô ấy anh chóng tới bệnh viện, đưa tay ra bế con của tôi. Cô ấy nói:

“Để em trông con, anh lo hậu sự cho cô ấy đi”.

Khi tôi thẫn thờ quay lưng, vừa định bước chân đi thì ghe tiếng vợ sau lưng mà chết sững:

“Để mẹ nuôi con, sau này mẹ sẽ nuôi con".

Những ngày tôi làm đám tang cho nhân tình, vợ tôi ôm lấy con trai không rời. Cô ấy dịu dàng dỗ dành thằng bé, tự nhiên áp má của mình lên mặt của con. Sau ngày cuối đưa tiễn Quỳnh, vợ tôi vừa ôm con vừa thỏ thẻ:

“Mình nuôi con nhé anh, bố mẹ cô ấy cũng già rồi”.

Tôi nhìn vợ ôm con mình mà bỗng chốc xúc động không nói thành lời. Tôi không biết sau này thế nào, nhưng tôi rất biết ơn cả nhân tình và vợ của mình. Tôi biết mình sống sai với đạo vợ chồng, nhưng tôi thề sẽ bảo vệ con trai và vợ đến khi nhắm mắt xuôi tay.